Người Tìm Xác

Lúc này tôi mới nhớ tới người phụ nữ ở nông trại, vì vậy liền hỏi Bạch Kiện: “Các anh có khống chế bà chủ của trang trại này không?”

Bạch Kiện nghe xong liền gật đầu một cái nói: “Có một nữ cảnh sát ở đó giám sát rồi. Chị ta nói chị ta cũng bị ép buộc.”

Tôi nghe liền cười lạnh nói: “Có phải hay không, điều tra mới biết được.”

Ngay lúc2chúng tôi đang nói chuyện, cấp dưới của Bạch Kiện đã bắt tay đào chỗ đất kia lên, bởi vì trước kia không nghĩ tới vụ án nghiêm trọng đến như vậy, cho nên Bạch Kiện chỉ mang tới cảnh sát đặc nhiệm lại không mang nhân viên pháp y. Vì vậy anh ta không biết làm gì hơn là gọi điện thoại về tỉnh, để bọn họ cử mấy nhân viên pháp5y có kinh nghiệm tới.

Mặt đất bị xới lên, từng cỗ thi thể được đào lên theo, trong không khí lập tức tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm. Nguyên nhân cái chết đã quá rõ ràng, đều là một dao cắt cổ, nhân viên nghiệm xác đến cũng chỉ có trách nhiệm cung cấp thêm bằng chứng pháp lý để dễ dàng kết án. Không ngờ đột nhiên tôi nghe được xa6xa truyền đến hai tiếng súng, tôi cả kinh trong lòng, sau đó nhanh chóng chạy về hướng súng nổ. Bạch Kiện thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo tôi nói: “Không có chuyện gì đâu, hẳn là cảnh sát đã bắt được Ngũ Cường.”

Tôi nghe vậy lắc đầu một cái nói: “Đinh Nhất với Ngũ Cường đang ở chung một chỗ, liệu cảnh sát có thể bắn nhầm không?”

Bạch Kiện nghe tôi5hỏi vậy thì khẳng định: “Dĩ nhiên là không rồi, tôi vừa rồi đã phân phó với họ, có một chàng trai cao lớn, đẹp trai đang đuổi theo tên tội phạm này...”

Tôi nghe Bạch Kiện miêu tả về Đinh Nhất thì rất muốn cười, chưa nói là chính xác hay không, nhưng đúng là có thể giúp cảnh sát nhận biết địch ta trong hai người họ... hai tiếng súng vừa rồi3làm tim tôi đập rộn ràng.

Bởi nểu Ngũ Cường đã bị Đinh Nhất bắt giữ, cảnh sát sẽ không cần nổ súng nữa. Nếu nổ súng chứng tỏ Đinh Nhất chưa bắt được Ngũ Cường, chẳng lẽ Đinh Nhất bị thương? Nghĩ tới đó tôi cũng không kìm được tăng nhanh bước chân...

Khi tôi chạy đến chỗ tiếng súng vang lên, thì thấy Đinh Nhất cùng mấy sảnh sát đang đứng ở đó, mà Ngũ Cường lúc này đang nằm dưới đất, không có một chút sinh khí. Đồng thời trí nhớ trong tàn hồn của hắn cũng nhanh chóng chui vào đầu tôi, xem ra tên tội phạm hung hãn này cuối cùng vẫn bị cảnh sát bắn chết.

Thì ra vừa rồi Đinh Nhất đã khống chế được Ngũ Cường, nhưng không ngờ, sau khi hắn thấy cảnh sát lại trở nên hết sức điên cuồng, cố gắng thoát khỏi khống chế của Đinh Nhất, điên loạn giơ dao lên đâm về phía họng súng đã sẵn sàng lên đạn của cảnh sát đặc nhiệm...

Thể thì hắn còn nguyên vẹn được à? Người cầm đầu đội cảnh sát đặc nhiệm nã một phát súng cảnh báo, nhưng biểu hiện của Ngũ Cường không giảm xuống chút nào, hắn trợn hai mắt đỏ quạch vọt tới. Bất đắc dĩ, cảnh sát nhanh chóng nổ phát sáng thứ hai ngay chính giữa trán hắn.

Tôi nhìn thấy trí nhớ trong tàn hồn của Ngũ Cường, thấy được cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng đầy rung động của hắn... Ngũ Cường tên thật là Ngũ Hân, xuất thân là lính đặc công, trước khi giải ngũ đi lính ở Tây Bắc.

Sau đó, do cha hắn phải nằm liệt giường, lại không có người chăm nom, hắn không thể làm gì khác hơn là chuyến nghề, về nhà chăm cha. Nhưng khi hắn về nhà mới phát hiện, thì ra cha mình bị liệt, tất cả là do nhà hàng xóm chiếm đoạt đất của nhà hắn, cha hắn đi nói lý, nhưng bị hàng xóm là anh em họ Lưu đánh.

Thực sự nổi giận, Ngũ Hân đến nhà bí thư Triệu Nhạc chất vấn chuyện này rốt cuộc xảy ra thế nào? Nhưng Triệu Nhạc lại sầm mặt nói với Ngũ Hân: “Cậu đúng là đứa trẻ không hiểu chuyện. Nhà họ Lưu là thân thích của lãnh đạo cấp cao của huyện, hắn có chiếm của nhà cậu một ít đất thì cũng thôi đi có phải tốt đẹp rồi không? Bây giờ thì tốt rồi, người cũng bị người ta đánh liệt, còn làm cho đứa bé tốt như cậu phải chuyển nghề, làm hỏng cả tiền đồ, như thể có gì tốt chứ!”

Lúc này cuối cùng Ngũ Hân cũng đã rõ, thì ra bí thư thôn giúp anh em nhà họ Lưu cùng nhau bắt nạt cha mình! Thật ra, cha của Ngũ Hân nổi danh là người đàng hoàng tử tế trong thôn, bình thường có bị chèn ép chút cũng sẽ bỏ qua.

Nếu không phải lần này bọn họ khinh người quá đáng, cha của Ngũ Hân cũng sẽ không nói gì. Nhưng lần này ông ấy lại tìm họ nói lý, còn bị đánh bị thương. Nếu không phải cha hắn bị thương quá nghiêm trọng, cả đời không thể dậy được, không thể tự lo cho mình nữa, ông ấy cũng không gọi đứa con trai trong quân đội trở về. Sau khi biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, Ngũ Hân không nói gì mà rời nhà Triệu Nhạc.

Mới đầu Ngũ Hân trở lại thôn, nhà họ Lưu và Triệu Nhạc đều thực sự lo lắng, bởi vì bọn họ biết lão Ngũ có đứa con trai một rất hiếu thảo, biết cha bị người ta đã thương sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!

Nhưng bọn họ không ngờ tới, Ngũ Hân sau đó chỉ ở nhà thành thành thật thật chiếu cố người cha bị liệt, cũng không vì chuyện này mà đi tìm nhà họ Lưu và Triệu Nhạc gây phiền toái. Cuộc sống chớp mắt đã qua mấy năm, lão Ngũ nằm trên giường cũng không trụ được nữa mà qua đời, mấy năm ông ấy nằm đấy, con trai Ngũ Hân đều chăm sóc thỏa đáng, trên người ngay cả một miếng thịt thối cũng không bị.

Nhưng trước khi chết, lão Ngũ có một chuyện vẫn không bỏ được, chính là hôn nhân của con trai. Mặc dù đã ba lần bốn lượt nói với con, để hắn nhanh tìm một nàng dâu, nhưng con trai lần nào cũng nói chuyện này không gấp. Không ai biết rằng, Ngũ Hân không để ý chuyện này, bởi hắn một lòng nín nhịn chờ báo thù! Trước khi làm, hắn không thể kết hôn được, nếu không sẽ làm hại đời cô gái kia.

Thì ra Ngũ Hân từ nhỏ đã không có mẹ, cha hắn một mình nuôi lớn hắn. Hắn nhớ khi còn bé, có người làm mai tới cửa bảo cha hắn đi bước nữa, một người đàn ông một mình nuôi con cũng không dễ dàng.

Nhưng lão Ngũ sợ mẹ kế đối xử không tốt với Ngũ Hân, cho nên vẫn không tái giá, mà một mình sống với con, cứ như vậy đến khi hắn mười tám tuổi. Sau đó Ngũ Hân nhập ngũ, ở trong quân ngũ hắn rất ưu tú, thường được khen thưởng, cho nên lão Ngũ rất kiêu ngạo về con trai mình.

Chờ sau khi Ngũ Hân biết cha mình bị bệnh nặng, mới có thể không chần chừ mà giải ngũ, một lòng trở về chăm sóc cha. Những Ngũ Hân trở về mới biết được nguyên nhân chân chính khiến cha hắn bị bệnh nặng, lòng hắn căm hận không chịu nổi!

Ngũ Hân biết cha mình là một người đàng hoàng, không bị người khác bắt nạt đến mức đè đầu cưỡi cổ thì tuyệt đối không tìm đối phương nói lý. Nhưng không ngờ tới hai anh em họ Lưu ý mình trẻ khỏe, lại đánh cha hắn tới bại liệt.

Sau đó, không những bọn hắn không bồi thường một xu tiền thuốc thang nào, lại nói cho hắn bị té ngã, không liên quan đến người khác. Đáng giận hơn là bí thư Triệu trong thôn, nhìn thấy nhà họ Lưu có tiền có thể, thì khắp nơi nói giúp nhà họ Lưu, cứ thể đem trắng nói thành đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui