Người Tìm Xác

Ngày đó chúng tôi nghe được chút chuyện của Thẩm Vạn Tuyển, căn bản là không nghĩ tới Thẩm Vạn Tuyển sẽ tìm đến chúng tôi nhờ hỗ trợ, dẫu sao người ta đã mời đội tìm kiếm cứu trợ giỏi nhất cả nước, làm sao lại còn tìm đến chúng TV tôi đây.

Nhưng2vạn lần không ngờ tới, Thẩm Vạn Tuyền lại tìm đến chúng tôi thật...

Buổi sáng hôm đó, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của chú Lê, bảo chúng tôi lập tức qua đó một chuyến. Tôi xem thời gian, lúc đó mới hơn 9 giờ sáng, trong đầu nghĩ chúng tôi không phải5là thành phần tri thức đi làm, sao sớm như vậy đã gọi chúng tôi qua? Nhưng xem chú ấy hình như có chuyện gì đó.

Lúc chúng tôi đến nơi, liền thấy có một chiếc xe ô tô đen đậu ở trước cửa, trong khi bình thường thì cả một chiếc xe đạp cũng6chẳng có. Tôi với Đinh Nhất nhìn nhau một cái, biết là có khách hàng lớn tới cửa, vì vậy liền vội vàng đẩy cửa đi vào.

Vừa vào sân, chúng tôi đã nhìn thấy chú Lê đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn trong sân, có hai vệ sĩ áo đen5cung kính đứng sau lưng người đàn ông đó. Nhìn như vậy thì đây tuyệt đối là nhà phú quý. Chú Lê thấy chúng tôi tới, liền đứng dậy giới thiệu: “Đây là Tổng giám đốc của bất động sản Vạn Tuyền - Thẩm Vạn Tuyền...”

Tôi nghe vậy trong lòng có chút giật mình,3nhưng vẫn lễ phép bắt tay ông ta, nói: “Xin chào ông.” Thẩm Vạn Tuyền mặt đầy tang thương, đoán chừng là bị chuyện của con gái hành hạ mấy ngày nay. Nhưng ngay lúc ông ta cầm tay tôi, tôi có thể cảm nhận được đó là một đôi tay rất có lực. Sau đó tôi liền kéo ghế ngồi cạnh chú Lê, nghe bọn họ tiếp tục trò chuyện. Thật ra không cần nghe cũng biết Thẩm Vạn Tuyền tới làm gì, nhưng vấn đề bây giờ là Thẩm Vãn Vãn còn sống hay đã chết còn chưa biết, hơn nữa còn phải xuất ngoại, tôi vừa nghĩ vậy đã không có chút hứng thú nào.

Nhưng thái độ của Thẩm Vạn Tuyền rất thành khẩn, ông ta nói sở dĩ tìm chúng tôi là do một người bạn giới thiệu, cũng bởi ông ta đã sớm nghe đến danh tiếng của chú Lê.

Tôi vừa nghe ông ta nói đã thấy Thẩm Vạn Tuyền đúng là thấm sâu. Đến lúc này vẫn không quên để cao chú Lê, đây là sợ chúng tôi không đi đây mà. Nhưng vấn đề là chúng tôi vừa mới bị thua thiệt ở nước ngoài, bây giờ thật lòng không dám tùy tiện xuất ngoại nữa. Ai biết bên ngoài có kẻ thù nào đang chờ chúng tôi không?

Nhưng Thẩm Vạn Tuyền lại nói, lần này chúng tôi ra nước ngoài không cần lo lắng về vấn đề an toàn, bởi vì ông ta đã thuê đội an ninh đứng đầu cả nước đi cùng chúng tôi, chủ yếu để phụ trách an toàn cho chúng tôi. Còn chuyện nữa, đó là sau khi máy bay mất tích, bọn họ có gặp chút chuyện không bình thường, nếu không cũng không đến đây cầu cứu chúng tôi, sau đó Thẩm Vạn Tuyền kể cho chúng tôi một chuyện mà người ngoài không biết... Thì ra lần này Thẩm Vạn Tuyền tổ chức lớn như vậy, một là vì thương con gái cưng, hai là trên máy bay đó, trừ con gái ông ta ra, còn có bạn thân của con gái là con của mấy người bạn ông ta nữa.

Nếu bọn họ xảy ra chuyện, vậy coi như trong nháy mắt đã phá hủy mấy gia đình! Cho nên bất luận thế nào, ông ta cũng phải tìm được chiếc máy bay kia mới được, dù là đã tan tành, cũng phải cho cha mẹ của các nạn nhân một câu trả lời thỏa đáng, dẫu sao cũng do sinh nhật con gái mình mới xảy ra chuyện.

Nhưng ngay khi nhân viên tìm kiếm cứu hộ Indonesia và nhân viên tìm kiếm ông ta cử tới đều không tìm được gì, thì một cô gái trên máy bay hôm đó là Ngô Thiến Thiến, đột nhiên có một hôm lại điện về nhà một cú điện thoại... Trong điện thoại Ngô Thiến Thiến một mực khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm, bởi tín hiệu không tốt, cho nên chỉ nghe được tiếng đứt quãng của cô ấy: “Sớm biết... Sớm biết đã không lên máy bay... Làm sao bây giờ... Nên làm gì bây giờ...”

Đoạn nói chuyện này chỉ kéo dài bốn mươi chín giây, lúc đó mẹ cô ấy muốn hỏi cô ấy giờ đang ở đâu, nhưng cô ấy dường như không nghe được, chỉ không ngừng khóc và nói sớm biết vậy đã không lên máy bay... Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, hơn nữa nghe thấy tiếng của con gái nên mẹ Ngô quá kích động, không kịp thu âm, vì vậy bây giờ không có cách gì chứng minh giọng nói trong điện thoại rốt cuộc có phải giọng Ngô Thiến Thiến không, hay là có ai đó đùa dai?

Nhưng ngày đó mẹ Ngô nhận được điện thoại có chút đặc biệt, đó là thời điểm chiếc máy bay mất tích được bảy ngày! Cho nên có người hoài nghi có phải đó là hồn Ngô Thiến Thiến về tuần đầu không? Thật ra có phải người trên máy bay đều đã chết hết rồi không?

Thẩm Vạn Tuyển là một người không tin vào ma quỷ, ông ta nhiều năm kinh doanh địa ốc, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc mới thấy xem phong thủy cho mình. Nhưng lần này con gái xảy ra chuyện, ông ta liền có ý tưởng này, chỉ cần tìm được con gái cưng, cho dù là thi thể của nó... ông ta cũng sẽ hậu tạ.

Mặc dù nghe Thẩm Vạn Tuyền nói sẽ hậu tạ, tôi có chút động lòng, nhưng sau đó nhớ tới chuyến đi Phillipines, cho nên vẫn không nói đồng ý.

Chú Lê nhìn tôi đang do dự liền cười nói với Thẩm Vạn Tuyền: “Tổng giám đốc Thẩm, thực không dám giấu giếm, thật ra chúng tôi trước đó có ra nước ngoài và gặp chút chuyện, cũng vì chuyện của bạn bè, mà kết thù với mấy người ở khu vực Đông Nam Á, cho nên hiện chúng tôi không muốn đến khu vực đó. Nhưng chuyện của ông quả thực đặc thù... Như vậy, có thể để chúng tôi thương lượng một đêm, ngày mai sẽ trả lời ông nhé.”

Thẩm Vạn Tuyền không nghĩ tới chú Lê lại nhìn sắc mặt tôi để làm việc, vì vậy liền nhìn tôi với cặp mắt khác. Nhưng ông ta đúng là một lão già giảo hoạt, cũng biết nếu tôi chưa nói không đi, tức là vẫn còn hi vọng. Vì vậy liền gật đầu một cái nói với chúng tôi: “Không thành vấn đề, tôi có thể đảm bảo với các vị, một khi ra nước ngoài, an toàn của các vị sẽ do tôi phụ trách đến cùng”

Thẩm Vạn Tuyền đi, chú Lê tức giận nhìn tôi nói: “Như thế nào, không động lòng chút nào à! Thẩm Vạn Tuyền trả thù lao không nhỏ đâu...”

Tôi nghe cũng rất do dự nói: “Nói đơn giản thì thù lao lớn như vậy dễ cẩm ư? Đừng tưởng bây giờ ông ta nói như vậy, cái gì mà nhất định bảo đảm an toàn cho chúng ta... nhưng đối thủ của chúng ta là ai chẳng lẽ chú không biết? Coi như đội an ninh lợi hại hơn nữa cũng chưa chắc hữu dụng!”

Chú Lề nghe vậy cũng không khuyên tôi nữa, chỉ nói: “Chuyện này cháu quyết đi, cháu nói đi thì chúng ta đi, cháu không muốn đi thì chúng ta không đi.”

Sau khi về nhà vào buổi tối, tôi lăn lộn khó ngủ, trong lòng mặc dù muốn đi, nhưng lại sợ nhỡ gặp phải hai nghiệt độ của Đà Gia. Mặc dù một là Indonesia, một là Phillipines, nhưng quỷ mới biết họ có thể đi những đâu? Bây giờ chỉ ở trong nước là an toàn nhất...

Nhưng vừa nghĩ đến thù lao hậu hĩnh của Thẩm Vạn Tuyền, lòng tôi cũng có chút ngứa ngáy khó nhịn, có tiền không kiếm có phải có chút không thật lòng? Hơn nữa chúng tôi bây giờ cũng không có công việc nào tốt, chẳng qua là xem phong | thủy cho người ta thôi, ngoài ra không có việc gì làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui