Người Tìm Xác

Chiếc hộp giày cũ nát này xuất hiện không hề hợp với hoàn cảnh nơi này, so với những món đồ đắt tiền bên cạnh, chiếc hộp này chỉ là đồ bỏ đi. Tôi cầm chiếc hộp cũ nát đó lên, thấy nó là một2món đồ đã có từ rất lâu rồi, bốn góc hộp đểu đã bạc phếch.

Mặc dù chiếc hộp cách một trời một vực với những món đồ hàng hiệu bên cạnh, nhưng hiển nhiên số lần sử dụng của nó phải nhiều hơn so với5bất kỳ một món đồ nào trong phòng này... Thẩm Vạn Tuyền ở bên cạnh khi nhìn thấy chiếc hộp này cũng biển sắc, xem ra ông ta cũng biết nó...

Một chiếc hộp giày cũ được Thẩm Văn Văn giấu dưới gầm giường, đồng thời6còn làm cho ông chủ lớn như Thẩm Vạn Tuyền biển sắc? Trong nháy mắt tôi nảy sinh hứng thú vô cùng lớn với đồ vật trong hộp. Không chờ Thẩm Vạn Tuyền giới thiệu, tôi đã đưa tay ra mở hộp. Những đồ vật5xếp bên trong lại làm tôi hơi bất ngờ, chúng không phải vật quý giá gì, mà là vài tấm ảnh đã ố vàng.

Nhưng khi tôi đưa tay cầm những tấm ảnh này, trong nháy mắt, ký ức tàn hồn của Thẩm Văn Vãn tràn3vào đâu tối... Tôi thương tiếc nhìn về phía Thẩm Vạn Tuyền, sự tình vẫn phát triển theo hướng xấu nhất. Những bức ảnh đã cũ này đều là ảnh chụp chung của một gia đình ba người. Khi đó Thẩm Vạn Tuyền còn rất trẻ, mặt ngây ngô, người phụ nữ xinh đẹp trong ảnh là vợ Thẩm Vạn Tuyển lúc đó, mẹ của Thẩm Văn Văn-Lý Như.

Điều này đã giải tỏa sự nghi ngờ lúc trước trong lòng tôi, vì sao vẫn luôn không nhìn thấy mẹ của Thẩm Văn Văn. Theo lý thuyết mà nói, con gái xảy ra chuyện, sốt ruột nhất phải là người mẹ, thế nhưng trong nhà họ Thẩm này dường như chỉ có mỗi mình cha của Thẩm Văn Văn lo liệu mọi việc.

Hóa ra mẹ ruột Thẩm Văn Văn là Lý Như đã mất vì bệnh khi cô mới sáu tuổi. Lúc đó nhà Thẩm Vạn Tuyền rất nghèo... Nghèo đến mức vợ bị bệnh, trong nhà không bỏ ra nổi năm vạn tệ tiền phẫu thuật. Mẹ của Thẩm Vãn Văn do bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chữa trị, nên đã qua đời từ sớm. Bởi vậy mà sau khi trở nên giàu có, Thẩm Vạn Tuyền vô cùng yêu chiều con gái của mình, vì ông ta muốn đền bù cho cô những thiệt thòi do thiếu thốn tình thương của mẹ từ nhỏ.

Đừng thấy Thẩm Vạn Tuyền có nhiều tiền như thế, nhưng nhiều năm qua ông ta vẫn không hề có suy nghĩ muốn tái giá, không phải bên cạnh không có người phụ nữ nào, mà ông ta vừa nghĩ đến người vợ đã chết cùng đứa con gái mất mẹ từ bé, là đã không muốn cho bất cứ người nào khác chiếm vị trí đó...

Thẩm Vạn Tuyền cũng được coi là một người đàn ông si tình, nhưng lại không thể xem là một người cha tốt, nếu ông ta có thể đổi lại cách yêu thương con gái, có lẽ Thẩm Văn Văn cũng sẽ không vì thích gì làm nấy mà chết. Thật ra trước khi máy bay cất cánh, phi công đã nói với Thẩm Vãn Vãn có khả năng gặp thời tiết xấu. Nhưng cô ta không nghe, còn tăng thêm gấp ba thù lao cho phi công để mạo hiểm bay đến đảo Bali...

Trong lúc Thẩm Văn Văn và mấy người bạn thân còn đang thảo luận tháng sau đi Paris mua túi xách nhãn hiệu nào, thì máy bay bắt đầu xóc nảy kịch liệt! Đến lúc này Thẩm Văn Văn mới bắt đầu sợ hãi, mấy cô gái đều bị dọa ngồi hết về chỗ ngồi, thắt lại dây an toàn, chờ mong có thể nhanh hết xóc. Thế nhưng để các cô sợ hãi là xóc nảy chẳng những không kết thúc, mà còn ngày càng mạnh hơn...

Trong trí nhớ sau cùng của cô ta, nhìn xuyên qua cửa kính máy bay có thể thấy rất nhiều đảo nhỏ, mà máy bay của các cô cũng nhanh chóng rơi xuống một hòn đảo. Tiếp đó là một trận xóc nảy dữ dội, đồ vật trong máy bay văng tung tóe khắp nơi, có cô bé vì không thắt chặt dây an toàn mà cả người bị quăng quật khắp nơi trong cabin, sau đó trước mặt Thẩm Văn Văn bỗng nhiên tối đen, trí nhớ của cô ta cũng dừng ở đây.

Khi tôi đem những gì mình thấy nói với Thẩm Vạn Tuyền, ông trùm bất động sản hơn năm mươi tuổi này vậy mà lại quỳ trên mặt đất bật khóc... Đây có lẽ là thời điểm đau khổ nhất trong cuộc đời ông ta, ông ta muốn đưa cả thế giới này cho con gái, nhưng không ngờ lại làm hại cô.

Chú Lê vỗ nhẹ vai ông ta, khuyên: “Cố nén bị thương... Chuyện đã xảy ra rồi, vậy chúng ta hãy nghĩ biện pháp đi đón con gái của ông về nhà.”

Thẩm Vạn Tuyển lập tức giữ chặt tay chú Lê: “Lê đại sư! Ngài nhất định phải giúp tôi đưa Văn Văn trở về, ngài cần tôi hỗ trợ cái gì, tôi sẽ cung cấp hết!!”

Chú Lê thấy cảm xúc Thẩm Vạn Tuyền hơi kích động, bèn đỡ ông ta ngồi lên giường, sau đó nói: “Từ những gì Tiến Bảo cho chúng ta biết khi thấy ký ức sau cùng của con gái ông, máy bay chắc chắn đã rơi trên một hòn đảo nhỏ nào đó, việc cần làm hiện giờ là phải làm sao xác định được hòn đảo này, bởi vì Indonesia có rất nhiều đảo nhỏ... Sau đó chúng ta còn phải đi đến nhà của gia đình đã nhận được cuộc điện thoại của con gái kia xem thế nào, có khi tìm thêm trong trí nhớ những người khác, chúng ta càng có thể xác định rõ hơn hòn đảo đó.”

Thẩm Vạn Tuyền nghe chủ Lê nói xong, ông ta từ từ lau nước mắt trên mặt rồi bảo: “Xin lỗi, để ngài chê cười rồi, tôi cũng biết bây giờ không phải là lúc đau khổ, tôi nhất định phải tìm được con gái của mình, còn cả bạn bè thân thiết của nó nữa, biết đâu có đứa vẫn sống sót? Chúng ta phải nhanh chóng tìm được hòn đảo mà máy bay bị rơi xuống.”

Những lời Thẩm Vạn Tuyền nói làm tôi phải thay đổi cái nhìn đối với ông ta, không nghĩ tới sau khi Thẩm Vạn Tuyền biết con gái mình đã chết lại có thể nghĩ đến con gái của người khác có khả năng còn sống... Có lẽ trong thương trường ông ta là một thương nhân tham lợi, nhưng bây giờ trong lòng tôi, ông ta lại là một người tốt.

Thẩm Vạn Tuyền đưa chúng tôi tới nhà Ngô Thiến Thiến, vì nhận được điện thoại của con gái trong bảy ngày đầu, nên nhà họ Ngô bắt đầu chuẩn bị hậu sự. Khi chúng tôi tới nhà họ, bà Ngô kéo tay chú Lê nhờ chú giúp đỡ gọi hồn Ngô Thiến Thiến lên, làm tất cả chúng tôi đều cảm thấy lúng túng.

Mất một lúc lâu, cuối cùng chủ Lê cũng bảo được mẹ của Ngô Thiến Thiến kể lại chuyện lúc nhận điện thoại của con gái, chủ còn hỏi đi hỏi lại để xác nhận giọng nói trong điện thoại có đúng là của cô bé hay không? Mẹ Ngô Thiến Thiến vừa khóc vừa nói: “Chắc chắn là nó, tôi làm sao mà nhầm được giọng nói của con gái mình?”

Trong lúc đó tôi quan sát cẩn thận căn nhà này, tôi phát hiện nhà Ngô Thiến Thiến khá nghèo. Tôi không nghĩ ra làm sao cô bé có thể trở thành bạn thân của Thẩm Văn Văn giàu có được chứ? Đương nhiên, không phải cứ người giàu là không thể chơi thân với người nghèo, thế nhưng với tính cách kiêu căng như của Thẩm Văn Văn có thể chơi thân với Ngô Thiến Thiến thật làm tôi bất ngờ.

Sau đó chúng tôi vào phòng Ngô Thiến Thiến để tìm kiếm đồ vật yêu quý nhất của cô bé... Phòng ngủ của cô bé dễ tìm đồ hơn nhiều so với phòng của Thẩm Văn Văn, căn phòng này rộng không đến hai mươi mét vuông, nhìn một vòng là xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui