Người Tìm Xác

Khi đoàn người chúng tôi chậm rãi đi từ đỉnh núi xuống thung lũng, chúng tôi phát hiện môi trường tự nhiên ở đây có sự khác biệt rất lớn với bên ngoài, dường như nơi này đã hình thành một loại hệ sinh thái nhỏ độc lập...

Đối2với người phương Bắc như tôi mà nói, những cây xanh nhiệt đới này thoạt nhìn đều rất xa lạ, nhưng nhóm của Wulan lại rất quen thuộc với chúng. Tuy nhiên từ sau khi chúng tôi bước vào thung lũng, Wulan lại nhìn thấy rất nhiều loại5thực vật mà ngay đến cả anh ta cũng chưa từng gặp bao giờ, chứ đừng nói gì đến chuyện gọi được tên của chúng. Càng vô lý hơn là, tôi còn thấy một cây nấm mọc lên cao hơn thân người, hơn nữa nó phát triển rất6nhanh, trưởng thành với tốc độ chúng tôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bụng tán, sau đó nhanh chóng khô héo... Tất cả chúng tôi đều sững sờ trước loại nấm kỳ lạ này, nhưng Wulan nhìn thấy cây nấm rồi lại rất bình tĩnh. Anh5ta nói loại nấm này trừ phần đầu nấm hơi to, tốc độ sinh trưởng hơi nhanh một chút ra, thì còn lại chúng cũng không khác gì các loại nấm khác.

Nhưng tôi không bình tĩnh được như anh ta, lúc tôi vừa định dùng di động chụp3lại thì cây nấm đã khô héo... Đáng tiếc chúng tôi không mang theo máy quay phim, nếu không tôi nhất định phải quay lại tất cả khung cảnh ở đây.

Lúc này A Quảng đột nhiên nói với mọi người: “Tất cả mọi người cẩn thận một chút, môi trường ở đây rất đặc biệt, có lẽ sẽ có một số loài côn trùng, kiến hay rắn độc xuất hiện, tuyệt đối đừng để bị cắn.”

Nghe thế, tôi vội túm chặt cổ áo mình, sợ có thứ gì đó chui vào qua cổ áo. Theo địa hình dần dần thấp xuống, không khí cũng bắt đầu trở nên ngày càng ẩm ướt, tôi có cảm giác như chỉ cần hơi vắt nhẹ quần áo trên người là cũng có thể ra nước.

Là một thằng đàn ông phương Bắc, tôi thực sự không thích cảm giác nhớp nháp kiểu này, hơn nữa người lại đang ở giữa rừng mưa nhiệt đới xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, đúng là có cảm giác có thể gặp phải đàn đàn lũ lũ mãnh thú bất cứ lúc nào.

Wulan nhìn ra sự căng thẳng của tôi, nên xoa dịu: “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ tìm cho cậu một cây thuốc của bản địa, chỉ cần bôi chất dịch của cây thuốc này lên người, đám muỗi linh tinh sẽ không đốt, nhưng mà mùi hơi hôi chút...”

Tôi cười vui vẻ, đáp: “Bây giờ trên người tôi cũng chẳng có mùi gì thơm tho, dù hôi thì có thể hỏi đến đầu được nữa đây?”

Trên thực tế, lo lắng của tôi đều dư thừa, nếu tôi đoán không nhầm, âm khí trên người tôi đã là thuốc đuổi côn trùng tự nhiên rồi, đảm bảo trăm loài cũng không xâm. Chỉ là trong lòng có nỗi sợ hãi bản năng đối với những thứ đó, kiểu “con cóc không cần người nhưng làm người ghê tởm” vậy đó.

Nhưng tôi đang nghi thần nghi quỷ nhìn quanh quất thì đột nhiên nhìn thấy trên gáy một đội viên cấp dưới của A Quảng hình như có đậu thứ gì đó? Cái thứ đó to như chim bồ câu, nhưng lại nửa trong suốt. Lúc ấy trong lòng tôi trầm xuống, lập tức vỗ Wulan sát bên nói: “Nhìn kia kìa!! Đó là thứ gì thế?”

Tôi gào to lên như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía cổ người nọ, đó là một con muỗi cực lớn!! Lúc này cái bụng nửa trong suốt của nó đã bắt đầu từ từ biến thành đỏ, còn sắc mặt người nọ cũng tái nhợt trong nháy mắt, nhưng cậu ta lại như không có một chút cảm giác nào.

Đừng nói là tôi, ngay cả mấy người địa phương nhóm Wulan cũng đều chưa từng thấy con muỗi nào lớn như vậy, với cả tốc độ hút máu của nó cũng quá nhanh!! Thế này nào phải hút máu!! Mẹ nó đây là rút máu ra mà! Xem cái bụng to của con muỗi này, nếu hút đầy thì đoán chứng 800cc cũng không đủ no. Khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, có một tiếng “bốc”, con muỗi to đùng kia bị một hòn đá đập vỡ giống như một cái bọc máu. Máu vừa mới hút lập tức bắn đẩy người đầy mặt người nọ, lúc này chúng tôi mới phát hiện là do Viên Mục Dã dùng ná cao su bắn vỡ con muỗi to này. Chiêu đó của cậu ta đúng là quá ngầu, tuyệt đối có thể so tài với chiêu ném dao bạc của Đinh Nhất!!

Nhưng lúc này lại không có ai chú ý động tác của cậu ta ngầu cỡ nào, bởi vì người vừa bị hút máu kia đã ngã xuống đất. A Quảng bên cạnh cậu ta nhìn thấy thể lập tức đi qua dìu cậu ta, lại phát hiện cái vòi hút máu của con muỗi to kia vẫn còn cắm ở trên cổ cậu ta, ước chừng to như loại kim tiêm lớn nhất dùng để truyền nước biển ấy!

Có thể là chui đúng vào mạch máu, bởi vậy cái đoạn vòi gãy kia vẫn đang chảy máu ào ạt ra bên ngoài. May là trong đội A Quảng có bác sĩ, anh ta lập tức gọi bác sĩ tới đây kiểm tra miệng vết thương trên cổ người nọ...

May mắn thay, sau khi nhổ cái vòi muỗi ra, máu cũng ngừng lại kịp thời, nhưng đội viên kia cũng đã vô cùng yếu vì mất máu quá nhiều. Trong trường hợp này nhất định phải phái hai người đưa cậu ta về trại nghỉ ngơi trước, tạm thời không thể tiếp tục tìm kiếm với chúng tôi nữa.

Thế này hay rồi, vốn dĩ chẳng hiểu ra sao mà thiếu một người địa phương dẫn đường, bây giờ lại có một thành viên đội tìm kiếm bị thương, cộng thêm hai đội viên đưa cậu ta về trại, đội của chúng tôi chưa chị đã ít đi bốn người, điều này khiến cho cuộc tìm kiếm vốn đã mịt mù hi vọng của chúng tôi càng thêm đã rét vì tuyết lại giá vì sương...

Trong lúc nhất thời mặt mũi mọi người đều trở nên rất tối tăm, không biết nên làm cái gì mới tốt. Bởi vì trước đó người mất tích là người của Wulan, còn bây giờ bị thương lại là người của A Quảng, cho nên biểu hiện của hai tiểu đội trưởng bọn họ đều rất nặng nề.

Tôi đành phải phát huy sở trường đặc biệt giỏi nhất của mình là làm công tác tư tưởng, trước tiên là động viên ý chí chiến đấu của bọn họ: “Mọi người vực dậy tinh thần nào! A Quảng, anh đừng quá lo lắng, cậu trai vừa rồi chỉ bị mất máu quá nhiều thôi, chỉ cần trở về trại nghỉ ngơi hai ngày là sẽ không có việc gì. Trước mắt, bây giờ ngoài đi tìm kiếm chiếc máy bay bị mất tích ra, chúng ta còn phải giúp Wulan tìm được Pupe. Tôi tin với bản lĩnh của các anh, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách vẹn toàn dưới tiền để bảo đảm an toàn cá nhân của mọi người.”

A Quảng cùng Wulan nghe tôi nói xong, cũng đều lấy lại tinh thần. Rốt cuộc bây giờ chúng tôi đã phát hiện ra vật thể nghi ngờ là máy bay rồi, nếu thật sự có thể xác định vật thể màu trắng kia chính là xác máy bay, nhiệm vụ của chúng tôi coi như cũng đã hoàn thành một nửa.

Tiếp theo đoàn người chúng tôi lại tiếp tục đi về hướng vật thể màu trắng, chỉ là lần này tất cả mọi người đều không ung dung như vừa rồi nữa. Mà lúc này Đinh Nhất cũng tiến đến bên cạnh tôi nói nhỏ: “Cậu có phát hiện ở đây có chỗ nào không thích hợp hay không?”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Chỗ không thích hợp quá nhiều, nấm cao bằng người, muỗi to như bồ câu, quỷ mới biết về sau còn gặp phải sinh vật quái dị gì nữa đây?”

Kết quả Đinh Nhất lại lắc đầu: “Ý tôi không phải nói cái này, cậu không phát hiện từ sau khi chúng ta đi vào thung lũng thì không hề nghe thấy tiếng chim kêu à, càng không nhìn thấy bất kỳ động vật nhỏ nào đi lại... Cho dù là động vật máu lạnh cũng thế, không có một con nào...” Nghe anh ta nói vậy tôi mới đột nhiên phát hiện, đúng thật là như thế! Thảo nào tôi vẫn không cảm nhận được bầu không khí có hoa thơm chim hót ở đây, hoá ra là bởi vì tôi căn bản không hề nghe thấy tiếng chim kêu à?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui