Người Tìm Xác

Nhóm người chúng tôi đừng nói là có lều trại để ngủ, kể cả cái võng để mắc lên cây cũng không có, cho nên nếu chúng tôi muốn bình yên vượt qua buổi tối hôm nay, nhất định phải tìm được một chỗ an toàn để qua đêm.

Nhưng trong cánh rừng này một chỗ khô ráo cũng không tìm thấy, chúng tôi có thể đi đầu ngủ đây chứ? Nghĩ tới nghĩ lui,2A Quảng mới hướng mắt lên trên cây... Tôi lập tức xua tay với anh ta: “Đừng nhé! Anh quên mất con Goá phụ đen kia bò từ đâu xuống à? Ở đây không có chim bay thú chạy, nhưng có sâu rắn chuột kiến, trên cây còn không an toàn bằng dưới mặt đất đâu.”

Wulan cũng đồng ý với cái nhìn của tôi, anh ta đề nghị hiện giờ cần phải lập tức5chặt một ít lá chuối để dựng mấy cái lều đơn giản che mưa, vì trước đó ở đây đã có hai đếm sấm chớp đầy trời rồi. Nghe anh ta nói vậy, trái lại đã cảnh tỉnh mọi người, đúng thế! Sao lại quên mất món đặc sản này chứ? Nếu dầm mưa cả đêm... Mùi vị đó chẳng dễ chịu đâu nha! Đang nói, trên trời đã bắt đầu cuồn cuộn sấm6rền, trái tim mọi người lập tức rơi xuống đáy vực, đúng là sợ cái gì tới cái đó, xem ra trận mưa này vẫn không thể nào né được! Ai ngờ đúng lúc này, trong cánh rừng xung quanh chúng tôi đột nhiên truyền đến tiếng hát hò từ bốn phương tám hướng, nghe thanh thế như chung quanh chúng tôi đột ngột nhảy ra hàng ngàn hàng vạn người vậy... Trong khoảnh5khắc, da đầu cả bọn đều căng lên, cái thung lũng hoang tàn vắng vẻ này sao lại đột nhiên nhảy ra nhiều tiếng người như thế? Hơn nữa những tiếng kêu đó đã kéo dài một phút đồng hồ rồi, nhưng chúng tôi lại chỉ nghe tiếng mà không thấy một ai... “Không phải gặp ma chứ?” Một đồng đội của Wulan run rẩy nói, Wulan trừng mắt lườm cậu ta: “Không được3nói bậy!!”

Đội trưởng Trịnh đột nhiên chỉ ra phía sau chúng tôi: “Các cậu xem!!”

Anh ta vừa dứt lời, vô số bóng người đánh úp về phía chúng tôi, xung quanh dường như biển thành chiến trường nơi hai quân giao chiến! Tất cả mọi người đều sợ mất mật, trừ ba chúng tôi... Bởi vì ba chúng tôi có thể cảm nhận được âm khí trong những bóng người này, bất kể bọn chúng là cái gì, nhưng đều không phải là người sống!

“ m binh qua đường...” Viên Mục Dã cau mày nói.

Đinh Nhất gật đầu đáp: “Nơi này ở thời cổ chắc đã từng xảy ra chiến tranh với quy mô vô cùng lớn... Hơn nữa tử thương nặng nề.”

Tôi khó hiểu hỏi: “Hòn đảo nhỏ này quan trọng như vậy ư? Vì chỗ này mà phải đánh giặc?!” Viên Mục Dã đáp lại: “Không nhất định là vì tranh cướp hòn đảo nhỏ, cũng có thể vì tranh giành thứ khác...” Tôi thấy cả đám A Quảng xanh mét mặt mày, sợ trong số họ lại có người bị dọa vỡ mật thì phiền to, vì thế trận an bọn họ: “Mọi người đừng sợ, cũng đừng hành động lộn xộn, tạm thời đứng yên tại chỗ trước đã..”

Lúc này những bóng dáng kia còn đang tiếp tục chém giết lẫn nhau, cùng lúc đó bầu trời cũng bắt đầu xen lẫn sấm chớp, mưa to trút xuống tầm tã trong nháy mắt... Chưa kể, cơn mưa này trút xuống người cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, trái lại làm chúng tôi cảm thấy mát mẻ, tưới sạch sẽ trọc khí tích góp suốt một ngày trên người.

Chỉ là tôi nhìn những bóng người không ngừng chém giết chung quanh chúng tôi, cảm thấy đây cũng không phải “âm binh qua đường” thực sự, những linh hồn người chết này dường như bị nhốt trong sấm sét, bọn họ có lẽ là theo sấm sét mà đến, một lát sẽ theo sấm sét mà đi...

Đối với những người kẹp ở giữa như chúng tôi chắc là không có nguy hiểm gì, chỉ cần yên tĩnh chờ trận chiến như chiếu phim này kết thúc là được. Đáng tiếc bóng những người này vô cùng mơ hồ, giống như đĩa VCD bản lậu, dù cho tôi nhìn kỹ đến thế nào, cũng không nhìn rõ được bộ dạng của những bóng người này.

Trận chiến thượng cổ này vẫn giằng co trước mắt chúng tôi gần một tiếng đồng hồ rồi mới dần dần biến mất theo sấm chớp nhỏ đi, nhưng lúc này cả đám chúng tôi đã giống như gà rớt vào nồi canh, cảm giác mát mẻ vừa rồi đã biến thành lạnh thấu xương, làm tôi không thể không rùng mình.

Tuy sấm chớp đã đi rồi, nhưng mưa to vẫn không ngừng rơi xuống, không hề có ý ngừng lại. Chúng tôi đều biết còn tiếp tục như vậy sẽ không chịu nổi, nếu âm binh đã đi rồi, bây giờ chúng tôi cũng nên suy xét xem nên tránh mưa như thế nào.

Mỗi người trong cả bọn đều tản ra bẻ lá chuối khắp nơi, Wulan dùng dao bầu trong tay chặt đứt mấy cành cây to cứng cáp, róc đi mấy nhánh thừa, dựng thành một cái khung đơn giản, còn chúng tôi lợp tất cả lá chuối xen kẽ nhau lên bên trên...

Trong rừng mưa nhiệt đới chỉ có điểm này là tốt, có thể dễ dàng tìm được vật dụng để dựng thành lều... Cành cây to làm xà ngang, lá chuối thành mái, còn một ít thực vật dây leo có thể dùng làm dây thừng.

Nhóm người chúng tôi lăn lộn trong mưa chừng hơn hai giờ, cuối cùng mới dựng xong ba cái lều đủ để có thể cho tất cả mọi người tránh mưa trong đó. Mặc dù núp ở bên trong vẫn cảm thấy rất lạnh, nhưng ít nhất trên đầu đã không còn nước mưa xối xuống nữa.

Để giữ lại chút hơi ấm ít đến đáng thương trên người, mọi người gần như đều dựa sát rạt vào nhau... Ba chúng tôi càng run rẩy không ngừng, dường như làm vậy là có thể sinh ra thêm một ít hơi ấm.

Thần kỳ nhất chính là, trong hoàn cảnh vừa ướt vừa lạnh như vậy mà tôi còn ngủ được... Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy có người đặt tay lên đầu tôi sờ.

Tuy rằng lúc ấy tôi rất tỉnh táo, nhưng làm thế nào cũng không tỉnh lại được. Trong lòng tôi không khỏi nặng nề, chẳng lẽ tôi bị sốt rồi? Ngay sau đó tôi cảm thấy có người nhét thứ gì đó vào miệng mình, sau đó rót thêm ít nước vào.

Tiếp theo tôi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, có điều khi ấy trong lòng tôi đã hiểu rõ, chắc chắn là tôi đã bị sốt, vừa rồi chắc là Đinh Nhất đút thuốc cho tôi... Bị sốt trong điều kiện khắc nghiệt như vậy cũng không phải việc nhỏ, tôi thực sự cảm thấy đáng buồn cho cái thân mình nhỏ nhoi yếu ớt này của mình. Không bao lâu sau khi uống thuốc xong, tâm trí tôi dần dần hồi phục.

Lúc này tôi phát hiện trời đã sáng, mưa cũng ngừng rơi từ lâu, tất cả mọi người đều mỏi mệt ngồi trong lều trú mưa dựng vào đêm qua. Đinh Nhất thấy tôi đã tỉnh, vội đưa bình nước của anh ta cho tôi. Khỏi nói, hiện giờ cổ họng của tôi đau như bị lửa thiêu đốt, vì thế tôi vội uống ừng ực mấy ngụm to, cuối cùng mới tạm thời dập tắt ngọn lửa trong cổ họng.

“Tôi làm sao vậy?” Giọng tôi nghèn nghẹn làm tôi suýt nữa không nhận ra đây là giọng của mình. Đinh Nhất thở dài: “Hôm qua, sau nửa đêm cậu bắt đầu sốt cao, còn nói mê nữa.” “Không thể nào? Nói cái gì thế?” Tôi hơi ngượng ngùng hỏi anh ta, rốt cuộc ở đây còn có người ngoài, nếu để cho bọn họ nghe thấy tôi nói vài bí mật cá nhân, vậy thì không tốt lắm! Kết quả Đinh Nhất bày vẻ mặt cười xấu xa nói: “Cậu nói cậu muốn ăn chân gà to!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui