Người Tìm Xác

Thế là tốt rồi, hai nhiệm vụ đến Indonesia lần này của chúng tôi cuối cùng có thể hoàn thành mỹ mãn. Trước mắt chỉ cần chúng tôi có thể an toàn rời khỏi thung lũng này là mọi chuyện đều ổn cả... Nhưng vấn đề là, cả đám chúng2tôi có thể an toàn rời khỏi hay không đây?

Tôi rất tò mò, Tốn Nhạc Nhạc làm thế nào để sống sót một mình ở chỗ này lâu như vậy được, vì thế tôi chủ động đi đến gần bắt chuyện: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”

Khuôn mặt nhỏ5của Tôn Nhạc Nhạc trắng bệch: “Trừ sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi... Tôi thật sự không ngờ mình còn có thể sống sót... Văn Văn họ.” Cô ta chưa nói được hai câu đã bật khóc. Tôi vội nhẹ nhàng vỗ vai cô ta: “Được rồi, được rồi,6tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi, bây giờ cô gặp được chúng tôi coi như là được cứu rỗi... Đừng nghĩ cái khác nữa.”

Thực tế, trước khi tới tận mắt gặp được Tôn Nhạc Nhạc, tôi còn rất khinh thường thân phận tình nhân quan chức cấp cao5của cô ta. Nhưng nhìn dáng vẻ cô ta xinh đẹp như hoa lê đẫm mưa thế này, làm tôi không thể không thừa nhận cô nàng này đúng là đẹp thật... Mấy người con nhà giàu như Thẩm Văn Văn cũng không so sánh được.

Viên Mục Dã thấy tôi3lại đây nói chuyện với Tôn Nhạc Nhạc, thế nên cũng xáp lại bắt đầu chuyện trò với cô ta. Người không biết còn tưởng rằng hai thằng chúng tôi vừa mới giữ được mạng nhỏ, quay đầu lại đã nổi máu mê gái lên cơ! Nhưng thật ra chúng tôi đều muốn tìm tòi qua lời nói của cô ta, xem thử cuốn sổ kia có ở trên người cô ta hay không.

Viên Mục Dã và Tôn Nhạc Nhạc tán gẫu câu có câu không, mà Tôn Nhạc Nhạc vẫn tỏ vẻ cảm khái nói: “Thật không ngờ các anh đến cứu hộ nhanh như vậy, tôi còn tưởng rằng kiểu gì mình cũng phải bị kẹt ở đây mấy ngày cơ?” Viên Mục Dã nghe xong thì tò mò hỏi cô ta mấy ngày nay trải qua như thế nào? Ai ngờ lại nghe Tôn Nhạc Nhạc nói với vẻ mặt kỳ quái: “Mấy ngày cái gì? Ở lại cái chỗ quỷ quái này một ngày là có thể làm người ta nổi điên rồi, còn mấy ngày gì chứ?”

Dường như Viên Mục Dã đã nghe thấy vấn đề trong lời nói của Tôn Nhạc Nhạc, vội liên tiếp truy hỏi cô ta: “Cô có biết máy bay của cô bị rơi lúc nào không?”

Tôn Nhạc Nhạc suy nghĩ rồi nói: “Vào lúc 7, 8 giờ sáng nay, đêm qua chúng tôi chơi muộn quá, anh trai phi công đó bảo hôm nay có thể sẽ có bão nhiệt đới, tốt nhất là đừng nên bay. Nhưng mà Văn Văn không chịu nghe, cứ nói hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu ấy, phải tới đảo Bali ăn mừng, kết quả... Haiz, đây đều là cái số mà!”

Lúc này, tôi vẫn luôn đứng nghe bên cạnh đột nhiên kéo cánh tay Tôn Nhạc Nhạc lại: “Cô nói là buổi sáng nay máy bay của các cô mới bị rơi?”

Tôn Nhạc Nhạc bị tôi hỏi đột ngột như vậy nên hoảng sợ, vẻ mặt thấp thỏm đáp: “Đúng... Đúng vậy! Có gì không bình thường sao?”

Có cái gì không bình thường à... Cái này quá bất thường đi ấy!! Không phải để cho thằng nhóc Viện Mục Dã nói trúng chứ? Vì thế tôi lại hỏi Tôn Nhạc Nhạc: “Cô biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy không?”

Tôn Nhạc Nhạc nhìn đồng hồ, phát hiện kim đồng hồ đã ngừng, vì thế cô ta hơi tức giận vỗ vỗ lên chiếc đồng hồ đó và nói: “Đồng hồ hơn hai mươi vạn mà còn không bền như vậy à!? Bà đây còn chưa quăng hỏng mà mày đã hỏng trước rồi!” Tiếp theo cô ta lại ngẩng đầu nói với tôi: “Hôm nay ngày 22 tháng 5, sinh nhật 18 tuổi của Văn Văn, sao tôi không nhớ rõ được chứ?”

Tôi và Viên Mục Dã nghe xong lập tức không nói nên lời, không biết có nên nói với Tôn Nhạc Nhạc rằng hôm nay không phải ngày 22 tháng 5,mà là ngày 2 tháng 6 hay không, đã hơn hai tuần kể từ khi họ gặp nạn rồi!

A Quảng vẫn luôn mở đường ở phía trước thấy chúng tôi đột nhiên đứng lại không đi nữa, bèn gào lên với chúng tôi: “Mọi người đừng dừng lại, tiếp tục đi lên trước đi... Chúng ta sẽ nhanh chóng đi ra ngoài thôi.”

Tôi biết anh ta đang khuyến khích mọi người, có quỷ mới biết còn phải đi tới khi nào nữa... Nhưng trước mắt chúng tôi cần phải làm rõ ràng trước, rốt cuộc là đầu óc của Tôn Nhạc Nhạc bị va đập hỏng nên không nhớ rõ, hay là phía chúng tôi xảy ra vấn đề đây? Đinh Nhất thấy tôi và Viên Mục Dã đều nhăn mặt nhíu mày thì đây chúng tôi đi lên phía trước và nói: “Mặc kệ có vấn đề ở chỗ nào, cuối cùng cũng tìm được một người sống sót, có vấn đề gì vẫn đợi ra ngoài rồi hẵng nghĩ đi!”

Tôi cũng biết Đinh Nhất nói đúng, rốt cuộc ở trong này lâu hơn một phút đồng hồ sẽ thêm một phút nguy hiểm, nhưng lòng tôi lại mơ hồ cảm thấy, nếu không hiểu rõ vấn đề này, có lẽ chúng tôi sẽ không ai ra khỏi thung lũng này được...

Đi mãi đi mãi, Wulan vẫn luôn ở đằng trước mở đường lại đột ngột đứng đờ ra đó, bởi vậy đội ngũ hình rắn lập tức dừng lại toàn bộ. Ngay sau đó, tôi nghe thấy những người phía trước phát ra tiếng la hét, ba chúng tôi nghe thể vội chạy lên trước xem xét và lập tức ngày người ra tại chỗ.

Chúng tôi lại quay về dưới cái cây to đã phát hiện con “Goá phụ đen” ngày hôm qua, điều làm người ta hoảng sợ là, trên cây vẫn còn treo một cái kén nhộng hình người khẽ lắc lư qua lại... A Quảng căng thẳng đếm số lượng đội viên của mình, rồi thở phào nhẹ nhõm nói với chúng tôi: “Mọi người nhanh đếm lại số người của mình xem, coi có thiếu ai hay không?”

Tuy nhiên sau khi chúng tôi kiểm kê lại thì phát hiện không thiếu một ai, khi mọi người ở đây đều mặt ngơ mày ngác, tôi đã từ từ lùi ra phía sau... Đinh Nhất thấy sắc mặt của tôi không đúng, vội hỏi tôi bị làm sao?

Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm vào kén nhộng hình người kia, trầm giọng nói với anh ta: “Bảo mọi người từ từ lùi về phía sau đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây...”

A Quảng nghe thể thì hỏi: “Người trên cây kia làm sao đây?”

Sắc mặt tôi âm u đáp lời anh ta: “Người trên cây chắc chắn không sống nổi, còn không đi “Goá phụ đen" sẽ bò từ trên cây xuống...” Mọi người nghe vậy vội vã lùi về sau, lúc này tôi nói nhỏ với Đinh Nhất: “Chuyện không bình thường rồi, người trên cây là Pupe!”

Đinh Nhất lập tức nhìn về phía kén nhộng hình người kia, quả nhiên thấy một sợi dây thừng bảo hộ lộ ra bên ngoài như trước...

“Không phải cậu ta đã chết rồi ư? Sao lại bị treo lên nữa?” Đinh Nhất cũng hơi kinh ngạc.

Tôi cũng không biết nên giải thích với anh ta như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Giờ cậu ta lại sống rồi... Hay là anh lại giết cậu ta thêm lần nữa?” Đinh Nhất nghe rồi lườm tôi một cái: “Nhảm nhí, cậu ta đâu có trả tiền, tôi cứ làm không công mãi chắc?”

Khi mọi người đã chạy được một khoảng xa, trong lòng đều vẫn còn hơi sợ hãi nhìn lại phía sau. Cậu trai cao to đen hội ngày hôm qua phát hiện ra kén nhộng hình người là Pupe đầu tiên lúc này mới nói: “Sao tôi cảm thấy cái kén nhộng hình người này giống với cái hôm qua chúng ta thấy nhỉ? Hơn nữa tôi còn nhìn thấy dây thừng bảo hiểm quấn quanh kén nữa.”

Mọi người nghe cậu ta nói xong, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, một đồng đội của Wulan càng bị doạ trắng bệch cả mặt: “Có phải là Pupe chết không cam lòng, không muốn để chúng ta rời khỏi đây không?” Wulan lạnh giọng quát lớn: “Nói bậy cái gì đó, chúng ta không quay về, người nhà của cậu ta làm sao nhận được tiền thù lao?! Đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ được không?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui