Người Tìm Xác

Cảnh sát phụ trách vụ án này cân nhắc, nghĩ tên này đằng nào cũng chết, xóa thì xóa, coi như là nguyện vọng cuối cùng. Không ngờ tìm được ba thợ xóa hình xăm thì cả ba đều không thể xóa hình ảnh tà thần quái dị kia đi. Dường như thứ đó cắm sâu2vào da thịt Lưu Tam, vĩnh viễn không rời đi.

Có một điều mà tôi nghĩ mãi chưa hiểu: ai là người đã lừa Lưu Tam rằng thứ này có thể đảm bảo bình an? Chúng tôi cũng đến gần quán massage ở đó nghe ngóng, nhưng người xung quanh đó lại bảo quanh đây nào có5ông già xem bói nào?!

Cuối cùng chú họ bảo tôi: “Có thể làm vậy phải là người hội tụ đủ ba điều kiện. Một, quen thuộc tính chất của loại tà thần này. Hai, chắc cũng là người quanh năm phiêu bạt trên biển, Ba, cũng vô cùng quan trọng, đó là hắn phải vô cùng6thù hận Lưu Tam...”

Nghe chú họ phân tích, tôi cũng hiểu được. Thật ra chúng tôi không cần phải đi tìm xem người này là ai, người ta vì dân trừ hại cũng được, báo thù riêng cũng được. Lưu Tam cũng đã nhận báo ứng rồi.

E rằng người kia không ngờ Lưu Tam không xuống5biển, vẫn chưa hoàn thành nghi lễ tế sống, dẫn đến những tai họa quanh xác chết của Lưu Nghiên và Phương Tổ sau này.

Sự kiện “ma da nhanh chóng lan truyền trên internet, một thành phố nhỏ ven biển không tiếng tăm gì cũng thoắt cái trở nên nổi tiếng. Ngay cả hai người chuyên3livestream chuyện kỳ bí là Lưu Minh và Lý Phong cũng đến quay ở bãi biển xảy ra chuyện. Không ngờ chuyện “ma da” này không có tác dụng phụ với nơi đây, còn đem đến mùa xuân mới cho ngành du lịch nơi này... Trên đường trở về, Chiêu Tài cứ oán giận mãi rằng sớm biết xui xẻo thể đã không tới, lão Triệu thì tốt tính an ủi chị ấy. Tôi nghe mà sầu khổ trong lòng. Đây đáng ra phải là lời lời kịch của tôi nhé! Mọi người chỉ phải về, mất vui mà thôi, còn tôi thì sao? Tôi tự nhiên bị một lời nguyên đeo đăng... Tôi trêu ghẹo al?!

Dù cha mẹ Phương Tổ và Lưu Nghiên muốn cảm ơn chúng tôi đã tìm được các con của bọn họ, còn giúp cảnh sát bắt được kẻ thủ ác nên cho chú Lê khoản thù lao rất hậu hĩnh thì cũng không thể sánh được với lời nguyền của quý

biển.

Chú họ thấy tôi cứ van nài cả đường thì khẽ cười: “Đáng đời, lần sau còn muốn lo chuyện bao đồng nữa không?” Tôi tự giễu: “Không có gì... Chú chẳng bảo nợ lắm rồi sợ gì nữa...” Về đến nơi, chú họ muốn lập tức chạy đến chỗ Viên Mục Dã, không muốn chờ thêm phút giây nào. Nhìn dáng vẻ gấp gáp đó, tôi cũng không nói nhiều lời vô ích nữa. Viên Mục Dã mở tấm vải đỏ ra, hai mắt chú họ sáng rực như vừa tìm thấy trấn bảo hiểm có.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Yêu thích đến thế sao?”

Chú họ mỉm cười: “Thứ này ở trong người có lòng dạ xấu xa là hung khí hại người, ở trong tay người thường là vật ác hại chủ. Chỉ có ở trong tay chú, nó mới có thể phát huy hết công dụng...” Thấy chú họ hưng phấn, tôi nhún vai: “Chú thích là được rồi. Đồ trên đời khiến chú thích không nhiều...”

Tôi muốn bảo chú họ ở nhà mình vài ngày, nhưng chú vừa lấy dao găm đã định đi! Tôi chua chát nói: “Ôi... hiện giờ, người cũng thua cả dao!”

Chú họ đá nhẹ tôi một cái từ phía sau: “Tên nhóc chết tiệt, nói gì đấy?! Người không bằng dao gì? Cháu cũng biết chú của cháu muốn xem tác dụng của thứ này mà. Dù chú có muốn luyện chế nó hung hãn đến mức nào cũng không muốn có ngày phải thực sự dùng nó...”

Tôi u ám nói: “Chú họ yên tâm, nếu quả thật có ngày đó... Cháu nhất định sẽ đứng đây với chú...” Chú họ bình tĩnh liếc nhìn, sau đó vỗ vai tôi: “Được rồi, có những lời này của cháu là đủ!” Chú họ đi rồi, Viên Mục Dã hiếu kỳ hỏi tôi: “Chú họ của anh là người thế nào? Sao tôi cảm giác chú ấy không giống người bình thường?” Với quan hệ của tôi và Viên Mục Dã bây giờ, nếu cậu ta hỏi tôi, tôi chắc chắn sẽ kể hết cho cậu ta, nhưng lại là chuyện của chủ họ... không, tôi vẫn thấy không nói tốt hơn. Tôi cười có lệ: “Chú ấy khác người thường? Chú ấy cũng như chú Lê, toàn là lão thần côn.”

Viên Mục Dã nghi ngờ nhìn tôi, tôi lại chột dạ liếc đi chỗ khác. Viên Mục Dã cũng khôn khéo, biết ngay tôi không muốn nói... Có điều sau khi quen nhau không lâu, tôi và Viên Mục Dã có một sự ăn ý không nói nên lời, đó là tuyệt đối không truy hỏi đến cùng chuyện của đối phương.

Tôi thấy Viên Mục Dã không hỏi thêm thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nói thật tôi cũng không muốn lừa cậu ta, cậu ta không hỏi tiếp là tốt nhất. Có điều trước khi chú họ đi cũng nhắn lại, chú ấy không cứ thế lấy không dao găm của Viên Mục Dã, nếu tương lai cậu ta gặp chuyện không giải quyết được có thể gọi điện cho chú.

Tối nghe rồi vội vàng dặn chú: “Điện thoại của chú lúc nào cũng phải có sóng nhé!” Từ nay về sau, đừng nói là nước biển, thậm chí hồ bơi tôi cũng hơi sợ. Có điều không sao, tôi là con vịt cạn, cùng lắm từ nay về sau không xuống nước nữa là được! Sau này, chúng tôi lại bận rộn mỗi người một việc, đặc biệt là chú Lê. Chú nhận một số buổi khai trương cửa hàng, khai trương tòa nhà, vội vàng vô cùng. Thỉnh thoảng tôi cũng đã giúp. Phần lớn thời gian lão già ấy chỉ gọi Đinh Nhất đi vì chú ấy nói gần đây tôi hơi đen, đi theo chắc chắn có chuyện không tốt! Chú ấy không nói thì tôi còn thoải mái nhàn tản, còn tôi đã nghe thấy chú ấy bảo tôi làm ảnh hưởng, tôi đây nhất định phải đi theo!! Sáng hôm đó, tôi mặt dày mày dạn đi theo bọn họ đến một buổi lễ động thổ.

Đây là một khu chung cư kiểu nhà trọ mới khai thác, nghe nói giá đất cũng cao hơn hẳn những mảnh khác của vùng! Hơn nữa, ông chủ ở đây không phải ai khác, chính là khách hàng VIP mới được chú Lê thu phục ngày trước - Thẩm Vạn Tuyền.

Có người nói trước kia, mảnh đất này là trường kỹ thuật nghề. Loại trường kỹ thuật này khá phổ biến vào giữa những năm 1990, bởi vì khi đó ít người có khả năng học đại học, nếu bạn tốt nghiệp trường kỹ thuật, bạn có thể được tuyển dụng ngay khi bạn tốt nghiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui