Người Tìm Xác

Tin tức được phong tỏa rất nhanh, ngoài vài nhân viên kỹ thuật thì đa phần người xem đều không biết thứ gì ở trong thùng.

Cuối cùng, Thẩm Vạn Tuyền yêu cầu nhân viên giữ kín thông tin, ai hỏi thì bảo là2vài phong thư cũ từ thời Dân Quốc, không được nói gì khác. Hai năm vừa qua, tiểu thuyết trộm mộ thịnh hành, có người phao tin công trường mới khởi công đào được đồ quý giá. Đào được đồ quý giá nghe5vẫn xuôi tại hơn đào được xác chết! Bất động sản Vạn Tuyền không có lời giải thích nào, kệ cho bọn họ tự nghĩ! Chú Lê vì giải trừ tâm bệnh của Thẩm Vạn Tuyền mà ban đêm đến chỗ đào được6xác chết, mở đàn lễ.

Nhưng chú Lê cũng đã nói, mảnh đất trống này hoàn toàn không có vấn đề gì, làm lễ cúng chỉ để những nhân viên kỹ thuật chứng kiến yên tâm. Thẩm Vạn Tuyển là người có tiền, chút5này không đáng là bao.

Đến buổi trưa hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Viên Mục Dã. Cậu ta hỏi tôi có thời gian thì qua đơn vị cậu ta làm một chuyến. Anh chàng nói chuyện rất khách sáo, khác với3Bạch Kiện nhờ tôi sang mà cứ như phát lương cho tôi vậy.

Khi tôi đến nơi lại thấy Bạch Kiện đã ở đó, xem ra vụ án này khó phá giải. Thấy tôi đến, Bạch Kiện cười: “Ôi, đến đây giúp tiểu Viên nào... Nghe nói cái xác này đến từ khu đất của khách hàng Thẩm Vạn Tuyền của mấy người hả? Sao? Sếp lớn có lật kèo không?”

Tôi nhìn vẻ mặt hả hê kia mà bực mình: “Có cần giúp hay không? Không cần thì để về!”

Viên Mục Dã không nhận ra chúng tôi đang nói đùa, còn tưởng tôi giận thật, vội vàng kéo tôi: “Có nhờ, có nhờ chứ... Mau vào đi!!! Lần này là vụ án của riêng tôi, hết vụ này tôi mời khách!”

Tôi lật báo cáo khám nghiệm pháp y xem: người chết là nam, cao khoảng một mét bảy sáu, tuổi mười sáu đến hai mươi. Xác chết chỉ còn xương khô nên không đoán được chính xác nguyên nhân chết. Nhìn bộ xương, không có dấu hiệu gãy xương hay xuất huyết. Cảnh sát đang kiểm tra vật chất tìm thấy ở dưới đáy thùng, phát hiện được vài thứ của thời đó...

Đầu tiên, áo của người chết đã phân hủy khá nhiều, chỉ còn mấy mảnh nhỏ. Quần bò thì gần như còn nguyên. Cảnh sát phát hiện ra vài tờ tiền còn chưa bị mục nát, tờ lớn nhất là một tờ tiền màu xanh lam, cũng chính là một trăm tệ.

Dấu vết mà nhân viên giám định nghi ngờ là một loại sợi bông, cũng chính là từ một loại đệm mà sinh viên ở ký túc thường nằm hồi trước. Giờ tôi mới nhớ ra vì sao tôi thấy cái thùng này quen quen, đó chính là thùng đồ thể dục hồi đi học mà?!

Ấn tượng hơn là trong đống bầy nhầy đó, họ còn tìm được một máy nhắn tin Blackberry. Điều này chứng tỏ kinh tế người chết thời đó cũng không tệ lắm, hơn nữa nguyên nhân cái chết không phải là tiền vì những thứ đó thời ấy rất giá trị, sao hung thủ lại chôn cùng người chết? Đáng tiếc rằng máy nhắn tin đã ngâm trong dịch quá lâu, pin cũng bị chảy nên hư hỏng nặng. Nếu muốn tìm được manh mối từ đây, cảnh sát phải đưa đến bộ phận chuyên kỹ thuật để sửa thử xem sao. Tiếp đó, cảnh sát còn tìm thấy một thứ khác: đổi nhẫn bạc. Sau khi xử lý đặc biệt, trên nhẫn hiện ra hai chữ W&G. Đây hẳn là cặp nhẫn đính ước.

Tôi đeo găng tay, cầm tất cả vật chứng lên, tiền và máy nhắn tin không có phản ứng gì nhưng đôi nhẫn lại cho thấy vài hình ảnh lẻ tẻ trong đầu. Đáng tiếc là những hình ảnh này quá rời rạc, tôi không thể kết nối chung với nhau, càng không nhận ra manh mối. Tôi chỉ có thể khẳng định rằng người chết là một nam sinh khoa thẩm mỹ.

Khi tôi nói lại nghi ngờ của mình cho Bạch Kiện và Viên Mục Dã, Bạch Kiện lắc đầu: “Chuyện này khó tra lắm. Trường học đã đóng cửa nhiều năm rồi... Nhưng cũng có thể thử tra trong hệ thống của công an. Nếu năm đó, trường kỹ thuật nghề có vụ án mất tích thì chắc chắn hệ thống của chúng tôi tra được. Đương nhiên, tiền đề là phải được chính thức lập án.”

Tôi cảm thấy khả năng tra ra không lớn. Hơn hai mươi năm trước, chuyện một ai đó mất tích rất phổ biến, khả năng chính thức được lập án rất nhỏ. Hơn nữa, trước đây chỗ này là trường kỹ thuật nghề, chắc chắn quy định quản lý không chặt chẽ như trường học chính quy. Nếu học sinh không đi học vài ngày, có lẽ trường sẽ không tìm, miễn là sinh viên này đã nộp học phí. Hiện giờ, manh mối duy nhất trong tay cảnh sát chỉ là máy nhắn tin Blackberry và cặp nhẫn bạc kia. Manh mối từ máy nhắn tin sẽ mất thời gian tra, thử trước với cặp nhẫn xem sao. Đầu tiên, đây chắc chắn là tín vật đính ước của một cặp đôi, hai chữ W&G có thể coi là manh mối. Thời đại lúc đó, những người có tên tiếng Anh không nhiều, W&G chắc chắn là viết tắt ghép của họ hai người.

Viên Mục Dã vẫn còn thiếu kinh nghiệm trong việc tra lại bản án ngày trước, phải nhờ Bạch Kiện đứng ra tìm những người còn sống sau khi trường kỹ thuật nghề đóng cửa, xem giáo viên và hiệu trưởng giờ ở đâu... Tìm người sống dễ hơn tìm một người chết không biết tên rất nhiều. Bạch Kiện nhanh chóng tra ra hiệu trưởng Lưu Thụ Khôn đã về hưu, sống ở nhà. Cảnh sát tra địa chỉ chỉ mất nửa phút nên Bạch Kiện nhanh chóng nắm được nơi của ông.

Đối với sự ghé thăm của chúng tôi, hiệu trưởng Lưu hơi giật mình. Có điều, theo trí nhớ của ông, năm đó trường không có sinh viên nào mất tích. Đương nhiên, lúc đó cũng có nhiều học sinh đi học vài ngày lại bỏ học, quản lý sinh viên lúc đó vô cùng lỏng lẻo.

Sau đó, Bạch Kiện lại hỏi sau khi trường học đóng cửa, hồ sơ tư liệu về học sinh bàn giao cho ai? Giờ còn tìm được không?

Hiệu trưởng Lưu suy nghĩ một chút: “Được chứ! Chúng tôi giao hết những hồ sơ đó cho Bộ Giáo dục, còn Bộ Giáo dục xử lý thế nào thì tôi không rõ...” Tôi nói xen vào: “Năm đó ở trường, có học sinh nào yêu đương đình đám không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui