Người Tìm Xác

Lúc chúng tôi đang chưa biết nên làm gì thì Bạch Kiện đã nhận được điện thoại trong cục, nói rằng từ máy nhắn tin Blackberry tìm được một ít manh mối chữ viết.. Vì vậy ba chúng tôi hỏa tốc chạy về cục, khi tôi thấy nội dung trong máy nhắn tin Blackberry thì càng thêm chắc2chắn rằng thiếu niên xương trắng này có một người yêu sâu đậm... Căn cứ vào nội dung được sắp xếp lại trong máy nhắn tin Blackberry, phần lớn là đến từ một số điện thoại riêng gồm sáu chữ số, trong những dòng chữ tràn đầy ngọt ngào, hơn nữa từ những tin nhắn này có thể thấy,5đối phương lớn tuổi hơn thiếu niên xương trắng.

“Năm ấy thịnh hành kiểu tình yêu chị em à?” Tôi giật mình nói. Bạch Kiện cau mày nói: “Có phải người kia là phụ nữ đã kết hôn rồi không, vì vậy mới làm cho thằng nhóc kia dẫn tới họa sát thân?” Tôi lắc đầu nói: “Khó mà nói6được, nhưng tôi chắc chắn người phụ nữ kia cũng là người trong trường kỹ thuật nghề... Tôi thấy có mấy tin nhắn nhắc đến trường học! Xem ra, nếu như muốn tiếp tục điều tra, thì phải biết chắc chắn thân phận của cô ta mới được, nếu không thì tất cả các thứ này đều uổng công...”5Bạch Kiện gật đầu nói: “Chỉ mong đầu mối về Cổ Tiểu Bân này sẽ không làm chúng ta thất vọng.” Lúc này tôi cẩn thận xem lại phần nội dung đã in ra từ máy nhắn tin Blackberry, sau đó chỉ vào số điện thoại kia: “Có tra ra được số điện thoại này là của nơi nào3không?” Bạch Kiện nhận lấy xem rồi nói: “Đây là số điện thoại cố định trước kia, tra được thì cũng khó không khác gì tra tài liệu về Cổ Tiểu Bân. Nhưng dù sao đó cũng là một manh mối để tìm kiếm, lỡ đâu có thể tra được gì thì sao?” Vì vậy Bạch Kiện vẫn cho người đi thăm dò, bây giờ chúng tôi chỉ hi vọng, sau khi đổi số điện thoại thành bảy con số thì vẫn có người sử dụng nó... Vừa nghĩ đến những chiếc điện thoại di động thông dụng như hiện nay, ai mà còn dùng một số điện thoại hai mươi mấy năm trước chứ? Sau mấy phen trăn trở, Bộ Giáo dục bên kia truyền đến tin tức tốt, sau khi nỗ lực điều tra, họ đã tìm được hồ sơ học sinh năm đó của trường kỹ thuật nghề nộp lên trong đống hồ sơ học sinh chuẩn bị tiêu hủy. Mặc dù chúng tôi không thể chắc chắn người chết có phải là Cổ Tiểu Bân hay không, nhưng từ mấy hình ảnh trong tàn hồn mà tôi nhìn thấy, thì có thể chắc chắn đó là học sinh trường kỹ thuật nghề! Cho nên Bạch Kiện sẽ cho người mang tất cả hồ sơ học sinh về...

Khi tôi nhìn thấy túi hồ sơ chất đống như núi thì không khỏi cảm khái nói: “Khó trách bây giờ lại đề xướng việc không sử dụng giấy trong lưu trữ nữa, một đống lớn thế này, không biết đã phải chặt mất bao nhiêu cây đại thụ.”

Bạch Kiện thấy tôi còn có tâm tình đi cảm thán như vậy thì giục: “Cậu mau tìm đi! Chúng ta hôm nay phải tìm tất cả những người có họ bắt đầu bằng W và G. Dĩ nhiên, trong tên có chữ này cũng phải tìm, thà giết lầm còn hơn bỏ

sót.”

Vì vậy đêm hôm đó, tôi, Đinh Nhất, Bạch Kiện, Viên Mục Dã và cả sáu đồng nghiệp của họ nữa cùng nhau tìm, xem hết mấy ngàn tài liệu một lượt... Bởi vì người chết là người từng học ở khoa thẩm mỹ, nhưng người yêu của cậu ta thì không chắc chắn sẽ ở khoa này, cho nên chúng tôi không thể làm gì khác hơn là xem qua tất cả hồ sơ của toàn bộ sinh viên một lượt.

Công việc này đúng là khảo nghiệm tính kiên nhẫn của mọi người! Tôi đã rất chán nản rồi nhưng vẫn phải tìm kiếm cùng Đinh Nhất và mọi người... Trải qua một đêm chiến đấu, chúng tôi tìm ra ít nhất một ngàn người khả nghi.

Trong này có họ Vương, họ Uông, họ Ngũ, họ Ngô... làm tôi nhìn thấy tên là muốn nôn luôn. Dĩ nhiên, chúng tôi khổ cực cũng không uổng phí, hồ sơ của Cổ Tiểu Bân cũng được chúng tôi tìm thấy. Sáng hôm đó, Bạch Kiện bảo chúng tôi ra ngoài, chúng tôi vẫn vừa ăn cơm vừa tìm, nhưng họ là công bộc của nhân dân thì phải làm là đúng, còn tôi với Đinh Nhất cũng đang phải làm cùng đây, thế mà chỉ định mời mỗi một bữa ăn sáng thôi sao?

Mặc dù là tôi nghĩ vậy, nhưng những nhân viên cảnh sát ở đây vẫn không dừng lại, liên tục tìm lọc... Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vì vậy nuốt một miếng bánh bao rồi nói: “Đúng rồi! Trừ hồ sơ của những học sinh này thì có hồ sơ của những nhân viên trong trường không?”

Bạch Kiện biết ý tôi, vì vậy mới nhìn hai đồng nghiệp bảo họ đi lấy hồ sơ... Một người đang sắp xếp hồ sơ trên bàn nói: “Đã lấy về rồi, bởi vì có hơn hai mươi người thôi nên tạm thời vẫn để một bên.” Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may là họ cũng đem những hồ sơ ấy về. Bởi vì từ đầu tới cuối, tôi vẫn có cảm giác người yêu của thiếu niên xương trắng là người phụ nữ đã có gia đình, có thể tiếp xúc với nạn nhân trong trường học, mà lại là người phụ nữ đã kết hôn thì chỉ có thể là nhân viên trong trường chứ còn ai nữa?

Vì vậy tôi cầm hồ sơ của Cổ Tiểu Bân đi tới cạnh xấp hồ sơ của nhân viên, lọc ra hồ sơ của phái nữ... Năm đó, nhân viên trường kỹ thuật nghề có tổng cộng hai mươi sáu người, mười lăm nam và mười một nữ. Trong mười một nữ này, có một quản lý hơn năm mươi tuổi, một người làm bếp ăn hơn bốn mươi tuổi, bởi những người này có tuổi tác rất chênh lệch với người chết nên không thể nào là người yêu của thiếu niên được.

Như vậy còn lại chín người, trong đó có bảy người đã kết hôn, còn hai người chưa lập gia đình, hai người đó khó có khả năng là W&G. Lúc này tôi cầm hồ sơ của Cổ Tiểu Bân, cố gắng nhớ lại tàn hồn mà mình đã cảm nhận được trong chiếc nhẫn bạc lúc trước, muốn chắc chắn thiếu niên xương trắng đó có phải là người trong hồ sơ này không... Có thể vì mấy hình ảnh kia đều là qua thị giác của người chết, cho nên tôi không thể thấy mặt người đó được, điểm mấu chốt quan trọng nhất chính là cậu ta thường làm tóc cho mọi người, thật, giả đều có.

Đáng lý ra thì người yêu của cậu ta phải rất quan trọng đối với cậu ta nhưng những hình ảnh của tàn hồn mà tôi thấy qua chiếc nhẫn kia, trừ những nội dung học ra thì một chút dấu vết về cô gái đó cũng không có. Bọn Bạch Kiện hiện cũng đang rất nhức đầu, nếu điều tra lại những học sinh chúng tôi đã lọc ra, thì chẳng biết phải điều tra đến năm tháng nào nữa... Cuối cùng chúng tôi quyết định hoàn thành điều tra đầu mối Cổ Tiểu Bân rồi nói sau.

Dựa vào hồ sơ của Cổ Tiểu Bân được biết, quê cậu ta thuộc xã nhỏ ở Bắc Bình, vì vậy chúng tôi đi theo Bạch Kiến tới quê của Cổ Tiểu Bân là thôn Bắc Ngũ, xem thử thiếu niên này rời nhà ra đi có trở về nhà lần nào không.

Khi chúng tôi căn cứ theo hồ sơ để tìm đến địa chỉ nhà Cổ Tiểu Bân thì phát hiện nhà họ đã không còn ai nữa rồi. Nghe hàng xóm nói, vào năm 98, nơi này từng xảy ra lũ lụt, cả nhà họ từ già tới trẻ đều bị cuốn đi mất. Sau đó nhân viên cứu hộ tìm mấy ngày đêm, mới tìm thấy thi thể họ ở cách đây hai mươi cây số.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui