Người Tìm Xác

Lúc này Hùng Hùng đi từ trong biệt thự ra, nhìn cách ăn mặc của ông ta thì đây là một ông già có phần tiên phong đạo cốt, nhưng khi ông ta đi2ngang qua bên cạnh chú Lê, tôi nhìn thấy chú Lê khẽ nhíu mày... - Hùng Hùng gọi Hùng Huy sang một bên, sau đó thì thầm dặn dò anh ta vài câu. Tôi5thấy sắc mặt của Hùng Huy hình như không được tốt lắm, nhưng cuối cùng anh ta vẫn gật đầu với Hùng Hùng. Hùng Hùng đi rồi, Hùng Huy hơi áy náy nói với6chúng tôi: “Ngại quá! Vừa rồi cha tôi mới dặn dò, phòng của ông ấy và tầng hầm ống ngồi thiền không thể cho mọi người đi vào... Dạo này tính tình của ông5rất quái, tôi cũng không còn cách nào với ông nữa.” Chú Lê gật đầu: “Không sao, chúng tôi cũng chỉ xem xét sơ ở đây, còn hai chỗ mà cậu nói, chúng tôi3sẽ chỉ đứng ở ngoài cửa thôi.” Tuy chú Lê nói ngoài miệng như vậy, nhưng tôi nghe hiểu, trong lòng chú nhất định rất khó chịu, dù gì với nhân vật cấp đại sư như chú Lê, người ở địa vị nào cũng đã từng gặp rồi. Cho dù anh có kiêu căng thể nào đi nữa, cũng không dám bày ra với chú ấy. Nếu là bình thường, tôi đoán chủ Lê sẽ lập tức sầm mặt lại phẩy áo bỏ đi. Nhưng mà hôm nay chú lại như hổ mặt cười, cái gì cũng không có, thật sự rất không bình thường... Vì thế tôi thừa lúc Hùng Huy dẫn đường đằng trước, thì thầm hỏi chú Lê: “Gần đây tính tình chú trở nên tốt nhỉ?” Kết quả chú Lê lại trừng mắt lườm tôi: “Lão già lại căng Hùng Hùng kia có vấn đề...”.

“Vấn đề gì? Cũng không thể là ông ta bắt cóc cháu trai ruột của mình chứ?” Tôi nghi ngờ. “Chú cũng không nói được, có điều khí thể trên người ông ta rất khác, cháu không phát hiện ông ta trông trẻ tuổi hơn rất nhiều so với ông già hơn sáu mươi tuổi sao?” Chú Lê nói mập mờ.

Nghe chú bảo thế, tôi mới phát hiện đúng là vậy thật! Tuy rằng cả người Hùng Hùng ăn mặc rất phù hợp tuổi tác hiện giờ của ông ta, nhưng mà nếu nhìn kỹ trên mặt ông ta, hình như đúng là rất trẻ. Nếu đổi một bộ quần áo thời thượng hơn, có lẽ sẽ không già hơn con trai của ông ta bao nhiêu!

“Nhưng mà vậy cũng đâu chứng minh được cái gì? Kẻ có tiền chăm chút tốt một chút không được sao?” Chú Lê nghe vậy thì không nói gì nữa, mà nhanh chân đuổi theo Hùng Huy đằng trước: “Cha của cậu bắt đầu đến câu lạc bộ dưỡng sinh kia từ khi nào?”

Hùng Huy nhớ lại và đáp: “Chắc là sau khi mẹ tôi qua đời. Lúc ấy cha tôi rất đau lòng, cả ngày buồn bực không vui, càng không có lòng dạ xử lý việc làm ăn trong công ty. Cũng bắt đầu từ lúc ấy, tôi đã lần lượt tiếp nhận việc làm ăn của công ty.”

Chú Lê gật đầu và hỏi tiếp: “Cậu có biết tính chất của câu lạc bộ dưỡng sinh kia là gì không?”

Lần này Hùng Huy lại mờ mịt lắc đầu và đáp: “Cái này thì tôi thật sự không biết rõ ràng lắm, cha tôi về nhà cũng không nói. Mới đầu tôi còn tưởng rằng đó là nơi lừa đảo những người già mua mấy thứ thực phẩm chức năng gì đó kia! Tuy nhiên mấy năm nay tôi cũng không thấy cha mình mua thứ gì về. Thực ra lúc đầu tôi đã chuẩn bị tinh thần ông ấy sẽ bị lừa rồi, suy cho cùng tốn chút tiền lẻ để ông ấy vui vẻ cũng đáng.”

Sau khi nghe Hùng Huy kể, chúng tôi đều nảy sinh hứng thú sâu đậm với câu lạc bộ dưỡng sinh này. Một ông thần tài có tiền như Hùng Hùng, nếu như để những tay bán thực phẩm chức năng đó phát hiện, kiểu gì cũng phải cắt chém ông ta mấy chục vạn!

Không ngờ câu lạc bộ dưỡng sinh này lại làm theo cách trái ngược, sao có thể không khiến chúng tôi cảm thấy hứng thú với tình hình cụ thể bên trong câu lạc bộ được?! Tuy nhiên, nghe ý tứ của Hùng Huy là, ngưỡng cửa của câu lạc bộ dưỡng sinh này rất cao, người bình thường căn bản không vào được. Sau khi vào biệt thự, trang trí kiểu cũ đã tiết lộ ra niên đại của căn nhà, hơn nữa không có ai chăm sóc trong một thời gian dài, bởi vậy tổng thể trong nhà thoạt nhìn đều xám xịt. Trên tường phòng khách ở lầu một treo rất nhiều ảnh chụp củ của nhà họ Hùng, có rất nhiều bức ảnh đều là Hùng Hùng chụp khi còn trẻ.

Hùng Hùng thời trẻ thoạt nhìn vô cùng khí phách và hăng hái, rất giống Hùng Huy của bây giờ, lúc ấy bên cạnh ông ta luôn đứng một người phụ nữ điềm tĩnh, chắc là người mẹ đã qua đời nhiều năm của Hùng Huy.

Trong những bức ảnh này, có thể thấy rõ ràng Hùng Hùng vẫn luôn giữ nụ cười thỏa mãn và dường như rất hài lòng với cuộc sống của mình vào thời điểm đó. Tuy nhiên, trong một số bức ảnh sau đó, người phụ nữ xinh đẹp kia dần biến mất và nụ cười trên khuôn mặt Hùng Hùng càng ngày càng ít đi. “Tình cảm của cha mẹ anh rất tốt ư?” Tôi thử thăm dò Hùng Huy. Anh ta gật đầu đáp: “Ừ, trong ấn tượng của tôi, tình cảm của họ vẫn luôn tốt vô cùng... Sau đó khi mẹ của tôi qua đời vì bệnh ung thư, có một dạo cha tôi từng rất không muốn chấp nhận sự thật này. Sau này, cho đến khi Tiểu Mỹ sinh ra, ông ấy mới khá hơn một chút.”

Nghe Hùng Huy nhắc tới Tiểu Mỹ, tôi chỉ vào một bức ảnh chụp chung bốn người và nói: “Cô bé này chính là Tiểu Mỹ ư?”

Hùng Huy nhìn về phía bức ảnh tôi chỉ, vẻ mặt rõ ràng cứng lại. Dù sao cũng là đứa con đầu lòng của anh ta, tôi tin lúc Tiểu Mỹ mất, anh ta phải rất đau lòng. Chẳng qua, đôi khi đàn ông buồn theo cách khác với phụ nữ, có một số đàn ông thường có xu hướng chọn cách trốn tránh thực tế.

Rõ ràng Hùng Huy chính là người đàn ông như vậy. Năm đó, sau khi nhận ra rằng không thể tìm lại được Tiểu Mỹ, anh ta đã chọn rời khỏi đây. Mặc dù ngoài miệng anh ta nói là sợ vợ nhìn vật nhớ người, nhưng sao lại không phải là chính anh ta chứ?

Lúc này, tôi cẩn thận nhìn cô bé đáng yêu trong bức ảnh. Tôi thấy cô bé mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng phấn, nụ cười hạnh phúc tràn đầy trên mặt... Rốt cuộc là kẻ nào đã đem cô bé đáng yêu này đi khỏi nơi đây chứ? Hùng Huy thấy tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Tiểu Mỹ liền nói với tôi bằng khuôn mặt buồn bã: “Thật ra tôi biết Tiểu Mỹ đã chết...”

Tôi nghe thấy hơi bất ngờ: “Tại sao lại khẳng định như vậy? Lỡ đâu cô bé bị bọn buôn người trộm đi thì sao?” Hùng Huy đau khổ lắc đầu và nói: “Không đâu... Xin hãy tin vào trực giác của một người cha. Tôi biết rằng con gái tôi không còn nữa. Mạng sống của con bé đã vĩnh viễn ngừng lại vào mùa hè năm ấy.” Sau khi nói xong, anh ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Mỹ trong bức ảnh, vẻ mặt buồn bã.

Sau đó Hùng Huy nói với chúng tôi rằng anh ta rất hiếm khi đến nơi này kể từ khi Tiểu Mỹ xảy ra chuyện, vợ của anh ta Đường Tĩnh lại càng không trở về lấy một lần. Nhưng cô khác với Hùng Huy. Cô thà tin con vẫn còn sống chứ không muốn tin vào cái gọi là trực giác của Hùng Huy.

Đối với quá trình mất tích của Tiểu Mỹ năm đó, tôi hi vọng dù biết rất tàn nhẫn, là Hùng Huy có thể kể lại chi tiết cho chúng tôi một lần nữa. Bởi vì trực giác của tôi nói với tôi rằng mặc dù hai đứa trẻ mất tích cách nhau vài năm, nhưng giữa chúng vẫn có trăm ngàn mối dây liên hệ, bất kể là tháo gỡ được nút thắt nào cũng đều có thể cởi bỏ được bí ẩn về vụ đánh mất đứa trẻ mấy năm nay của nhà họ Hùng.

Đây cũng là ý nghĩa của việc Hùng Huy tìm đến chúng tôi. Vì vậy, cho dù đau khổ đến thế nào, anh ta vẫn kể lại kỹ càng tỉ mỉ chuyện năm đó cho chúng tôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui