Người Tìm Xác

Chú họ nghe tôi nói thế thì tức đến phát cười, chú nói: “Cháu nghĩ đây là gọi rồng à mà nói gọi lên là gọi lên được?! Còn nữa, nếu phải so sánh, cái thứ2trong cơ thể cháu còn đáng sợ hơn vết thương trên tay cháu nhiều đấy, tốt | hơn hết là đừng trêu chọc vào nó...”

Chú họ nói thể làm tôi phải cúi xuống nhìn vết thương5trên tay mình, tuy bây giờ nó đã được khâu lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy miệng vết thương chưa khép lại được... Cứ nghĩ tới chuyện trên người mình có một vết thương không6thể khép miệng là tôi lại rùng mình. Chủ họ thấy tôi hơi sợ hãi bèn cười an ủi tôi: “Cháu không cần lo lắng vết thương trên tay đâu, chú có thể tìm cách chữa5được, mỗi tội mấy ngày này cháu phải hết sức cẩn thận, đừng để vết thương bị nhiễm trùng.”

Vừa đúng lúc Đinh Nhất và chú Lê qua đưa cơm cho tôi, bọn họ đều giật mình3hỏi sao lần này chú họ tôi lại tới kịp thời vậy? Chú họ bèn cười nói: “Vừa đúng lúc tôi đang có ít chuyện cần xử lý ở gần đây, cho nên tiện đường chạy tới...”

Chú họ tôi thấy hai người họ đã tới, bèn dặn dò vài câu với chú Lê rồi xoay người đi khỏi phòng bệnh. Tôi vội bảo Đinh Nhất đuổi theo đưa chìa khóa nhà cho chú ấy, nhà tôi có chẳng lẽ lại còn phải để chú ấy ra khách sạn ngủ? Nhưng khi Đinh Nhất chạy ra thì vô cùng ngạc nhiên vì không còn thấy chú họ của tôi đâu nữa... Tôi rất phục chú họ, tuy chú ấy đã già, nhưng bản lĩnh lại cao nhất trong số mấy người chúng tôi! Tôi cúi đầu nhìn xuống vết thương trên tay mình, lòng thầm do dự không biết có nên nói cho Đinh Nhật biết về lai lịch của vết thương này hay không? Suy đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định không nói, bởi vì tôi vốn không tin cái tên giết người như ngóe kia có quan hệ gì với Đinh Nhất... Dưới sự giúp đỡ của Đinh Nhất, tôi ăn hết bát canh gà, nhưng vì là canh nóng, nên ăn xong tôi đổ đầy mồ hôi, tôi phàn nàn với chủ Lê: “Chú Lê, cháu có thể kiến nghị chú đừng làm cái món dành cho mấy cô gái đến tháng này nữa được không?!”

Chú Lê trừng mắt với tôi: “Thằng nhóc thổi! Chú mày đây lụi cụi hâm canh gà bổ dưỡng cho mày, mày còn không biết cảm ơn à! Dẹp, ngày mai mua thức ăn ngoài đi!”

Đinh Nhất hơi cau mày: “Thức ăn bên ngoài không có dinh dưỡng, không có lợi cho việc vết thương của cậu ấy lành lại...”

“Hừ! Vừa rồi con không nghe thấy chú họ của nó nói gì à? Cái vết thương trên tay nó bây giờ có mà ăn thịt rồng cũng không lành lại được!” Chú Lê tức giận. Đinh Nhất nghe thấy thế bèn cầm tay tôi lên nhìn một lúc rồi nói: “Tảng đá gì mà sắc vậy, cắt ra được vết thương như thế này?”. Lúc trước tôi đã dặn chú họ đừng nói chuyện gì về vết thương của tôi cho hai người này biết, đặc biệt là Đinh Nhất, tôi cảm thấy trước khi chưa làm sáng tỏ được sự việc thì tốt hơn hết là không nên cho anh ta biết. Đừng nhìn tay Đinh Nhất này bình thường ít nói, tôi biết anh ta rất để tâm đến mọi chuyện, đặc biệt là với thân thể của bản thân mình. Tuy anh ta rất ít khi nhắc tới chuyện đó trước mặt tôi, nhưng tôi biết anh ta vẫn vô cùng để ý đến chuyện mình là người không có quá khứ.

Mấy năm nay chú Lê cũng vẫn luôn nỗ lực giúp anh ta tìm kiếm tin tức, nhưng điều tra mãi mà vẫn không có kết quả gì, Đinh Nhất giống như người chui ra từ trong khe đá vậy... Chỉ mong chuyện lúc tôi mất đi ý thức và vào thế giới hỗn độn chỉ là một giấc mộng kì lạ của tôi, bởi vì tôi cực kì không muốn Đinh Nhất biến thành một con quỷ như thế.

Tuy tôi nằm trong phòng bệnh VIP, nhưng trong phòng cũng chỉ có một cái giường dành cho tôi, chú Lê thấy trời đã tối, bèn nói phải về nhà đi ngủ. Tôi thấy sofa ở phòng bệnh khá nhỏ, đành xin lỗi Đinh Nhất: “Ngại quá người anh em, tối nay đành nhờ anh vất vả ngủ trên ghế sofa vậy.”

Đinh Nhất lập tức trợn mắt lùi về phía sau, nói: “Cậu là Trương Tiến Bảo thật đấy à? Từ lúc nào mà cậu bắt đầu học được cách khách sáo thế với tôi vậy?!” Tôi cười ngượng ngùng, đúng nhỉ! Từ lúc tôi quen Đinh Nhất đến giờ, giữa hai chúng tôi có sự ăn ý không cần nói ra lời, dù bình thường chúng tôi ở bên nhau suốt, nhưng cũng rất ít khi nói lời khách sáo với đối phương.

Tôi cũng không hiểu vừa rồi mình bị làm sao mà lại nói ra một câu như vậy... Hay trong lòng tôi vẫn còn có khúc mắc với Đinh Nhất? Tôi lắc đầu thật mạnh để cho mình đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung nữa! Đinh Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên nói với tôi: “Cậu có muốn đi tắm không? Tôi thấy vừa rồi lúc ăn cơm cậu ra mồ hôi nhiều lắm.”

Tôi cúi đầu ngửi mùi trên người mình, đúng là hơi hôi thật! Thế là tôi mặt dày nói với Đinh Nhất: “Anh xem tay tôi này...”

Đinh Nhất đành bất đắc dĩ đứng lên, vừa đi vào phòng vệ sinh vừa nói với tôi: “Lát nữa cậu giơ tay cao lên nhé! Chú họ cậu đã dặn tuyệt đối không được để dính nước vào cái tay này!”

Tôi lập tức đáp: “Được rồi!” Sau đó cũng hấp tấp đi theo vào phòng vệ sinh. Nửa đêm, tôi nằm trên giường lắng nghe tiếng hít thở của Đinh Nhất, chúng tôi có kinh nghiệm nhiều năm “cùng giường với nhau nên tôi biết anh ta vẫn chưa ngủ... Nhưng vì sao đến tôi cũng không ngủ được? Nếu là trước đây, mỗi lần không ngủ được tôi đều lăn qua lăn lại ở trên giường như lật bánh nướng, nhưng hôm nay tôi lại không nhúc nhích nằm nghe tiếng tim đập của mình, bởi vì tôi thực sự không biết tên kia có thừa dịp tôi đang ngủ mà đột nhiên tỉnh lại hay không... Tôi đoán Đinh Nhất không ngủ cũng là vì sợ hãi việc đó xảy ra... Nghĩ tới đây là tôi lại muốn thở dài, chẳng lẽ sau này tôi đều phải sống trong lo lắng hãi hùng? Có lẽ tiếng thở dài của tôi đã khiển Đinh Nhất chú ý, đột nhiên anh ta ngồi dậy. Tôi định nói chuyện với anh ta thì thấy trong bóng đêm, anh ta đưa tay lên làm động tác im lặng... Lòng tôi lập tức khẩn trương, đừng nói đến chuyện mở miệng ra nói chuyện, ngay đến cả hổ hấp tôi cũng không dám.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên yên lặng hé ra một khe hở, sau đó tôi nhìn thấy một cái bóng màu trắng thoắt cái đã lên đến cạnh giường của tôi, Đinh Nhật vung tay ném một con dao nhỏ về phía thứ kia.

Ai ngờ, chiếu phi dao bách phát bách trúng này của Đinh Nhất lại vang lên tiếng “cạnh” rơi xuống mặt đất, cả hai chúng tôi đều cùng giật mình, xem ra lần này gặp được kẻ khó chơi rồi! Khi tôi còn đang do dự không biết có nên lấy con dao thép ở trên đầu giường ra không thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc: “Tay bị thương như thể rồi còn không biết an phận, cậu nghĩ tay cậu bây giờ có thể cầm được con dao đó à?”

Nghe thấy giọng nói này, tôi lập tức thở phào, sau đó tôi tỏ ra tức giận, nói: “Con hồ ly tinh già này, anh định hù chết tôi à!” Một tiếng “Bậc” vang lên, Đinh Nhất vừa mở đèn trong phòng bệnh, một tay ăn mặc vô cùng nhố nhăng đang đứng ở trước giường tối, anh ta dùng về mặt giễu cợt nhìn cái tay bị thương của tôi.

Đinh Nhất thấy người vừa tới là Trang Hà thì khẽ cau mày, sau đó anh ta đưa tay vuốt mũi, khó chịu tới đứng trước cửa sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui