Người Tìm Xác



""/ Chú Lê nhăn mặt: “Không phải, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp đã chứ? Nếu dùng tiền có thể giải quyết thì cũng được, nhưng ở đây mọi người chỉ biết ông chủ Thẩm, mà ai ngờ ông ta chẳng có quan hệ gì với cơ quan công quyền ở nơi này cả, không còn cách nào khác bạn chú phải xin cứu viện từ xa.”

Dưới sự giúp đỡ của Tiền Vũ, tôi làm thủ tục xuất viện, sau đó đến đồn công an làm thủ tục tại ngoại chờ xét xử, bận rộn mất một ngày mới xử lý xong mọi chuyện. Tối hôm đó ông chủ Thẩm mời chúng tôi đến nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây2ăn một bữa cơm, nói rằng để an ủi tôi, tôi liền gọi thêm cả Viên Mục Dã, dự tính sau khi ăn cơm xong sẽ đi cùng cậu ta đến khu Kim Đề kiểm tra tình hình.

Trong lúc ăn ông chủ Thẩm nói tổ chức tội phạm được cầm đầu bởi “chị Hồng” bị tôi phá tan đó, đã chiếm cứ chỗ này từ lâu, bọn chúng chuyên lừa gạt trẻ em từ nơi khác đến, sau đó huấn luyện để đi ăn xin hoặc giả vờ bị đâm xe. Có lúc vì tranh thủ sự đồng tình, người giả vờ bị tai nạn sau đó còn không được chữa trị, chúng để mặc họ tàn tật, thủ đoạn rất6tàn nhẫn... Tôi nghĩ thầm trong lòng, cũng may lần này đánh đấm lung tung lại tiêu diệt được nó, nếu còn tồn tại không biết tổ chức đó sẽ gây tai họa cho bao nhiêu gia đình lương thiện nữa?

Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi chào tạm biệt ông chủ Thẩm rồi đi thẳng tới tòa nhà Kim Đế. Lúc chúng tôi chạy đến nơi thì thấy có hai cảnh sát 110 đang ngồi đợi ở dưới nhà, tôi mở to mắt nhìn kỹ, phát hiện ra là cậu cảnh sát to con, cùng cậu người Đông Bắc nhỏ hơn, đã gây chuyện với tôi hôm ở trong phòng bệnh.

Chắc Phó Cục trưởng Đới đã nói chuyện qua với0bọn họ, cho nên khi thấy chúng tôi, họ nhanh chóng đi tới. Viên Mục Dã nói nhỏ với họ vài câu, sau đó hai người bọn họ gật đầu đi vào trong xe. Không biết có phải do xấu hổ hay không, mà hai cậu này từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn tôi, xem ra chờ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi phải mời bốn cậu ấy đi liên hoan một bữa mới được, dù sao bọn họ cũng bị tôi đánh đập một trận tơi tả. Sau khi đi vào trong nhà, Viên Mục Dã nói với tôi: “Tòa nhà Kim Đế này vốn là một tòa chung cư cao cấp nhất nhì ở5đây, được hoàn thành vào ba năm trước. Không ngờ mới sử dụng được một năm, tầng mười một xảy ra một vụ cháy, cả ba người của phòng 1101 đều bị thiếu chết tại chỗ.”

Nghe nói nguyên nhân là do mạch điện bị cũ hỏng gây chập, nhưng một tòa nhà vừa mới đi vào hoạt động chưa đến một năm làm sao có thể xuất hiện loại chuyển mạch điện bị cũ hỏng được? Lúc đó ba nhà chủ sở hữu và chủ đầu tư kiện cáo nhau tung trời. Dù cuối cùng tòa án phán quyết chủ đầu tư phải bồi thường, thế nhưng những căn phòng này đều đã bị hủy hoại cả rồi. Căn phòng bình9thường chưa chắc người ta đã muốn nhận lại, huống hồ đây là ba căn phòng đã bị hư hỏng nặng, căn bản không ai quan tâm đến nó. Giờ đã hai năm trôi qua, dư luận náo động về trận hỏa hoạn cũng đã lắng xuống, nhưng giá phòng của khu này lại mãi không thấy phục hồi.

Tôi gật đầu: “Điều này cũng bình thường, nếu là tôi thà rằng mua một căn nhà có ma, cũng không muốn một căn nhà chất lượng có vấn đề.”

Lúc này thang máy dừng ở tầng mười một, cửa mở chú Lê đi thẳng ra ngoài trước, mấy người chúng tôi theo sát phía sau... Ra khỏi thang máy, chúng tôi phát hiện hệ thống đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang gần như đã hỏng, xem ra tầng này bởi vì thường xuyên không có người ở nên ban quản lý cũng lười kiểm tra. Viên Mục Dã quen đường dẫn thẳng chúng tôi đến phòng 1101, nơi thiêu chết một nhà ba người. Tôi khẽ cười: “Thằng nhóc cậu nắm rõ tình huống nơi đây nhỉ.”

Cậu ta tức giận: “Còn không phải bởi vì cứu anh ra ngoài à, nếu không tôi cần gì để ý như thế?” Tôi cười vài tiếng đáp lại: “Ok ok, tất cả đều do tôi không tốt, được chứ?” Nhưng khi Viên Mục Dã dùng chìa khóa mở cửa phòng 1101 ra, mấy người chúng tôi không hề cảm giác được có chỗ nào khác thường, khó trách Viền Mục Dã chẳng tra được cái gì, bởi vì nơi này thực sự quá sạch sẽ... Tuy trong phòng đã được xử lý qua, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng vết tích để lại, một thời gian dài đóng kín khiến trong không khí có một mùi khét lẹt trộn lẫn với mốc meo, rất khó ngửi. Vào trong phòng, tôi muốn tìm chỗ bật đèn, Viên Mục Dã lại nhìn tôi và nói: “Phòng đã để không hai năm, anh còn muốn có điện à?” Tối hậm hực xoa tay, sau đó mở đèn pin trên điện thoại lên: “Tình huống của ba người bị thiêu chết như thế nào?”

Viên Mục Dã kể cho tôi nghe, bởi vì lúc đó đám cháy phát sinh vào lúc rạng sáng, nên hầu như mọi người trong tòa nhà đều đang ngủ say, sở dĩ chỉ có ba người phòng 1101 gặp nạn là bởi vì hai nhà còn lại đêm hôm đó không có ai.

Lúc này tôi đi đến chỗ chú Lê, muốn xem chú có nhìn ra gì không. Chú Lê thấy tôi tới thì lắc đầu: “La bàn không có chút phản ứng nào, mặc dù nơi này từng có người chết, nhưng bây giờ lại sạch sẽ vô cùng, không thể tính là nhà có ma.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tôi xoay người hỏi Viên Mục Dã: “Đúng rồi, cậu có nhớ được địa chỉ của cuộc gọi báo cháy không? Là phòng 1101 à?” Viên Mục Dã vừa định trả lời, bỗng nghe thấy tiếng thang máy trong hành lang, chúng tôi nhìn xem thì thấy là cậu cảnh sát to con và cầu người Đông Bắc đi lên.

Bọn họ khẩn trương nói: “Vừa rồi bên đội cứu hỏa lại nhận được điện thoại báo cháy.”

Tôi lập tức truy hỏi: “Điện thoại báo có nói cụ thể là căn phòng nào không?”

Cậu người Đông Bắc trả lời: “1103, là một người đàn ông gọi tới.”

Tôi lập tức quay người nói với Viên Mục Dã: “Đi, đi tới phòng 1103!”

Đi vào phòng 1103, tôi phát hiện diện tích căn này lớn hơn một chút so với 1101, nhưng tình hình nơi này chênh lệch rất nhiều so với phòng 1101, trong phòng gần như vẫn duy trì nguyên dạng, nghiêm trọng nhất là phòng khách, đồ dùng bị đốt cháy đen đổ ngã khắp nơi. Thật không biết chủ căn nhà này lười đến mức nào, thời gian đã qua tận hai năm mà cũng không dọn dẹp căn phòng một chút, chắc họ có quá nhiều nhà cửa nên không lo bán!

Sau đó chúng tôi kiểm tra qua căn phòng một lần, phát hiện ngoại trừ phòng khách bị cháy tương đối nghiêm trọng, thì mấy gian phòng khác vẫn còn tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui