Người Tìm Xác



""/ Nhưng ai ngờ chúng tôi vừa định đi ra khỏi rừng hòe, thì đột nhiên cảm giác thấy hoa mắt, tiếp theo không biết chúng tôi đã thay đổi phương hướng khi nào, trước mắt lại là khu rừng hòe quỷ dị, còn hồ chứa nước thì ở phía sau, xem ra chúng tôi tạm thời không ra ngoài được...

Sau lưng tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh, hóa ra ở đây đích thực có sắp đặt! Chỉ không biết là người bày ra bố cục này muốn hại ai? Lúc này Đinh Nhất quay đầu lại liếc nhìn tôi và trầm giọng nói: “Có lẽ không phải cố ý chuẩn bị cho chúng ta, cậu và tôi có thể xuất hiện ở đây đều là tình cờ, người mà kẻ bày trận muốn hại chắc hẳn là người khác.”2Tôi hơi đau đầu nói: “Có lẽ không phải nhằm vào anh và tôi, nhưng mẹ nó bây giờ lại nhốt hai anh em mình ở đây! Bây giờ tôi chỉ hy vọng nhóm Bạch Kiện có thể đến đây chậm một chút, tuyệt đối đừng lên bờ đúng cái thời điểm chết tiệt này là được...”

Nhưng chuyện ở đời thường đều là sợ cái gì thì tới cái đó. Tôi vừa dứt lời thì nghe cách đó không xa truyền đến tiếng động cơ của thuyền cứu hộ tắt máy, tiếp theo tôi nghe thấy Bạch Kiện hùng hùng hổ hổ nói: “Đờ mờ, đôi giày da tôi mới mua!!”

Tôi nghe thấy thì lập tức thầm trợn trắng mắt, nghĩ thầm thằng cha xui xẻo này, đến lúc này rồi còn đau lòng đôi giày da của anh ta6chứ. Vì vậy tôi gào lớn về phía bờ hồ: “Lão Bạch! Tuyệt đối đừng tới đây, bên này có nguy hiểm!! Lão Bạch! Anh đừng đi đến bên này!” Nhưng tiếc rằng tôi gào sắp rách cả cổ họng rồi mà Bạch Kiện lại trơ trơ như không nghe thấy, vẫn chân thấp chân cao chạy về phía tôi cùng với mấy cảnh sát... “Đừng gào nữa, bọn họ không nghe thấy được!” Đinh Nhất trầm giọng nói. “Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ đi vào được!” Lòng tôi nóng như lửa đốt.

Lúc này Đinh Nhất cũng không thèm suy nghĩ giơ tay phóng con dao bạc đi, tiếp theo một màn thần kỳ đã xảy ra, cái kết giới bí ẩn ngăn cản tôi và Đinh Nhất đi ra kia lại0không ngăn được dao bạc của Đinh Nhất, chỉ thấy nó bay vèo ra cắm xuống mặt đất ngay trước mặt đám người Bạch Kiện.

Đầu tiên Bạch Kiện bị làm giật mình, nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra thứ này là của Đinh Nhất, vì vậy anh ta vội nhặt dao bạc lên quan sát cẩn thận trong chốc lát, đột nhiên quay đầu nói với mấy cảnh sát đi cùng: “Lên thuyền! Lên thuyền!... Quay trở về!!”

Một cảnh sát đi cùng trong đó khó hiểu hỏi: “Anh Bạch, không phải anh nói trong rừng có thể có manh mối sao?” Bạch Kiện cau mày lại nói: “Trong rừng trăm phần trăm có manh mối, nhưng bạn của tôi đã gửi cảnh báo trước cho tôi, tạm thời chúng ta không thể đi vào, về bờ bên kia trước5rồi nói... Còn nữa! Thông báo tất cả nhân viên cứu hộ trên mặt nước, không ai được lên bờ tìm kiếm!” Anh ta nói xong thì xoay người lại, ánh mắt kiên định nhìn về hướng rừng hòe,rồi hét to với chúng tôi, “Tôi sẽ lập tức đi tìm Lê đại sư tới! Hai cậu kiên trì nhé!!”

Tôi thật không ngờ Bạch Kiện và Đinh Nhất lại ăn ý như thế, Đinh Nhất tùy tiện ném dao bạc, lão Bạch đã hiểu ý của Đinh Nhất trong nháy mắt. Tuy rằng thời điểm này nghĩ thể hơi không đúng, nhưng tôi vẫn là có cảm giác như bị hai người họ vứt bỏ...

Lúc này Đinh Nhất thấy tôi nhướng mày, trề môi không biết suy nghĩ cái gì, vì vậy giơ tay đập vào gáy tôi nói: “Đến lúc9này rồi còn phân tâm lung tung, lát nữa phải tự mình cẩn thận một chút, trận pháp này tuyệt đối không thể nào chỉ đơn giản là muôn nhột người đi vào đâu...”

Tôi gật đầu, trước tiên lấy răng thú trước ngực ra, sau đó căng thẳng quan sát khắp mọi nơi... Nghĩ thầm trận pháp ác độc có thể sử dụng năm mạng người làm mồi nhử rốt cuộc là do kẻ nào bố trí đây? Ai ngờ khi trong lòng hai chúng tôi đang nghi hoặc, đột nhiên lại cảm thấy ánh sáng khắp nơi tối sầm lại, tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện ánh trăng trên bầu trời đỏ tươi như máu, ma mị lạ thường...

“Tình hình này là thế nào? Nguyệt thực có thể xuất hiện liên tục hai ngày sao?” Tôi hơi hoảng.

Lúc này Đinh Nhất cũng nhìn lên ánh trăng trên đầu rồi nói sâu xa: “Ngày hôm qua chắc chắn là nguyệt thực thật, về phần nguyệt thực trên đầu chúng ta hiện giờ... chắc hẳn là bởi vì có người sống vào trận nên thúc đẩy mắt trận, còn ánh trăng màu máu có lẽ là bị máu của những đứa trẻ này nhuộm đỏ.” Tôi nghe mà như lọt vào trong sương mù, vì thể hỏi lại một cách khó hiểu: “Vậy là giả à?!” “Cũng không thể nói như vậy, bây giờ người ngoài trận nhìn thấy tất nhiên là ánh trăng bình thường, nhưng cậu và tôi chính là người sống thúc đẩy mắt trận này, bởi vậy nhìn thấy trăng máu dĩ nhiên là thật... Cẩn thận một chút, chính chủ chắc hẳn sẽ lập tức xuất hiện thôi.” Nghe vậy, tôi không khỏi thầm nghĩ bụng, mấy đứa nhóc này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà bị người ta treo cổ trong khu rừng hòe này? Nghĩ đến đây, tôi từ từ xoay người nhìn sang mấy thi thể phía sau, nhưng vừa nhìn thì đã cả kinh!

“Thi thể của mấy đứa nhóc kia đâu?” Giọng điệu tôi hoảng sợ. Đinh Nhất cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh trăng màu đỏ sậm, trên những thân cây hòe to vừa rồi còn treo mấy thi thể, lúc này chỉ còn lại mấy vòng dây thừng lẻ loi lắc lư theo gió... Thỉnh thoảng trong không trung còn có mấy bông hoa hòe bị gió thổi rơi xuống, toàn bộ khung cảnh thoạt nhìn yêu diễm lạ thường, quỷ dị nói không nên lời.

Đột nhiên, dây thừng thắt cổ vừa rồi còn đong đưa khắp nơi lúc này lại bất động, gió xung quanh cũng ngừng lại, giống như là bị người nào đó ấn nút tạm dừng, hình ảnh đột nhiên ngừng lại... Giờ phút này chung quanh yên tĩnh đáng sợ, trừ tiếng tim đập của tôi và Đinh Nhất ra, gần như không có âm thanh khác... Đinh Nhất chắn tôi ở phía sau, khẽ nhắc nhở tôi: “Mọi chuyện cẩn thận...” Tôi gật mạnh đầu với anh ta, sau đó chậm rãi rút con dao thép cột ở cẳng chân ra, đồng thời nhìn về phía những sợi dây thừng treo cổ lủng lẳng trên thân cây hòe... Đột nhiên, một bóng người không biết từ đầu xuất hiện ở dưới tàng cây, nhìn thân hình giống như một ông già lọm khọm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui