Người Tìm Xác

Vừa nghe tôi nói như vậy, một đám thôn dân mới nãy còn kêu gào lập tức xìu hết khí thế... Khi cơn giận trong lòng tôi sắp đạt tới đỉnh điểm thì thấy Đinh Nhất áp giải Hoàng Hữu Phát mặt đầy máu từ xa xa trong rừng đi về.

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, may mà trước đó tôi để lại Đinh Nhất chặn đuôi, nếu không hôm nay đã để Hoàng Hữu Phát chạy thật. Lão già chết tiệt biết sớm muộn gì chuyện cũng sẽ bại lộ, chỉ sợ một khi để lão2chạy thoát thì đúng là trâu đất xuống biển*, muốn tìm lại được lão sẽ rất khó khăn.

* Hàm ý một đi không trở lại.

Có điều nhìn mặt Hoàng Hữu Phát toàn là máu, chắc là Đinh Nhất ra tay hơi tàn nhẫn, nhưng đó cũng là đáng đời cho lão già chết tiệt này. Người thân họ Hoàng thấy bộ dạng thê thảm của Hoàng Hữu Phát bị bắt trở về, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ sợ sệt, nhưng bọn họ cũng tự biết đuối lý, cho nên đều dám giận chứ không dám7nói.

May thay, vào lúc hơn bốn giờ chiều, những đội viên xuống núi báo cảnh sát rốt cuộc đã dẫn cảnh sát vội vội vàng vàng tới. Chẳng khác mấy so với dự đoán của chúng tôi, dọc đường đi đúng là vì trời mưa đường trơn, cho nên mới đến muộn như vậy...

Cảnh sát nghe chúng tôi kể lại ngọn nguồn câu chuyện xong, tạm thời dùng còng tay cùng hai kẻ Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang lại. Về phần những người dân thôn họ Hoàng đi cùng chúng, các đồng chí cảnh sát dạy1bảo bọn họ một tràng, rồi để cho bọn họ tự rời đi.

Sau đó đoàn người chúng tôi mang theo thi thể của Lưu Ninh Huy, đi từ từ xuống núi, rời khỏi hẻm núi đá đỏ này... Nhưng bởi vì vụ du khách mất tích lần này đã leo thang thành một vụ án hình sự, cho nên thi thể của Lưu Ninh Huy chỉ có thể tạm thời để lại chỗ cơ quan công an địa phương, đợi đến khi vụ việc đã được kết án, người nhà mới có thể nhận về.

Nhưng mặc kệ như7thế nào, cuối cùng Lưu Ninh Huy đã được chúng tôi tìm ra rồi, về phần Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang cuối cùng sẽ chịu chế tài ra sao, đó không phải việc chúng tôi cần nhọc lòng, đều có pháp luật định đoạt.

Còn đối với chuyện của Lưu Ninh Huy và Lý Ninh Thiến, ít nhiều làm chú Lễ hơi đau đầu... Đặc biệt là di động của Lưu Ninh Huy, ấy vậy mà nó cũng là chứng cứ quan trọng bị cảnh sát địa phương giữ, nó chỉ có thể đợi được trả lại0cùng với hài cốt của Lưu Ninh Huy sau khi vụ việc được xét xử kết án. Sau khi trở về, chúng tôi kể lại tình huống bên này cho Lưu Ninh Vũ, cô ấy nghe xong mắt đỏ hoe, rất lâu không nói gì... Tôi biết bất kỳ ai, khi nghe thấy người thân thiết phải chịu tổn thương như thế này, trong lòng đều không thể bình tĩnh nổi.

Cho nên dù chúng tôi có nói cái gì cũng không thể xoa dịu nỗi đau xót trong lòng cô ấy, bởi vậy tôi đành phải dời đề tài sang Lý Ninh Thiến, hỏi hiện giờ mỗi ngày cô ấy vẫn có thể nhận được điện thoại của Lưu Ninh Huy gọi về ư? Lưu Ninh Vũ nghe tôi hỏi như vậy, thoáng bình phục lại tâm tình của mình, sau đó về mặt lo lắng đáp: “Có, hơn nữa số lần còn nhiều hơn so với trước kia. Ngày hôm qua con bé còn nói với tôi, Ninh Huy nói trong điện thoại với nó là, mình sắp trở về rồi...”

Mấy người chúng tôi nghe thế lòng đều chùng xuống, Lý Ninh Thiển này nói chuẩn thật, Lưu Ninh Huy đúng là sắp trở lại, chỉ tiếc trở về chỉ có thể là hài cốt của Lưu Ninh Huy mà thôi.

Lưu Ninh Vũ thấy sắc mặt mỗi người chúng tôi đều khó coi, nên căng thẳng hỏi: “Tình trạng của Tiểu Thiến có phải không lạc quan lắm hay không? Tuy rằng cuối cùng Tiểu Huy cũng không thành hôn với con bé, nhưng chúng tôi đã sớm coi nó là người một nhà. Giờ Tiểu Huy xảy ra chuyện, chúng tôi thật sự không đành lòng nhìn con bé cũng điện theo...”

Nghe xong, chú Lê mở miệng an ủi: “Cháu cũng không cần quá lo lắng, hiện giờ chuyện vẫn chưa tới nông nỗi xấu nhất. Tối nay chúng tôi sẽ đến nhà Lý Ninh Thiển xem xét tình hình rồi nói.” Sau đó Lưu Ninh Vũ nói cho chúng tôi biết, hiện giờ Lý Ninh Thiện đã bị cha mẹ cô ấy đón về nhà ở, bởi vì bọn họ thật sự không yên tâm để con gái sống một mình. Về phần chuyện của Lưu Ninh Huy, bạn bè thân thích vẫn chưa có một ai nhắc đến với cô ấy!

Sau khi chia tay với Lưu Ninh Vũ, ba chúng tôi vội vàng về nhà chú Lê, chú nói buổi tối lúc đi thăm Lý Ninh Thiến cần mang theo một ít pháp khí, trong lòng chú có một linh cảm không tốt, chỉ sợ chấp niệm của Lưu Ninh Huy này quá lớn mạnh, âm hồn đã sớm hóa ác rồi.

Tối đó, khi chúng tôi chạy tới nhà Lý Ninh Thiến, cha mẹ cô ấy đã chờ ở bên ngoài từ lâu. Bởi vì Lưu Ninh Vũ đã đánh tiếng trước với họ, cho nên bọn họ mới nóng vội ra ngoài đón chúng tôi. Trước khi gặp Lý Ninh Thiển, qua cha mẹ cô ấy, chú Lê tìm hiểu bước đầu một ít tình hình hiện tại gần đây của Lý Ninh Thiển. Nguyên văn lời cha mẹ cô ấy là: “Tiểu Thiến bây giờ so với bình thường hơi kỳ quặc... Phải nói nó cũng không phải là một cô gái bế tắc, ngày nào nó cũng đều lên mạng xem tin tức, lướt Weibo, nhưng cứ như không nhìn thấy bất kỳ tin gì về Lưu Ninh Huy xảy ra chuyện cả. Đã đến bây giờ, mỗi ngày nó vẫn liên hệ công ty tổ chức hôn lễ, bàn bạc vài chi tiết về lễ thành hôn với bên đó.”

Tôi thấy chuyện này rất chi là không ổn đây! Tình trạng của Lý Ninh Thiển hiện giờ, hoặc là chính cô ấy thực sự điên rồi, hoặc là cô ấy hoàn toàn bị ma quỷ mê hoặc. Cũng mặc kệ là cái nào... tổn thương với cô ấy đều là trí mạng. “Bây giờ làm sao đây?” Tôi thấp thỏm hỏi chú Lê. Chú Lê than nhẹ một tiếng và nói: “Vào thăm cô ấy rồi nói sau.” Khi Lý Ninh Thiên nhìn thấy chúng tôi đến, cũng không tỏ ra giật mình, mà là nhiệt tình đón chúng tôi ngồi xuống và nói: “Mọi người tới đúng lúc ghế, hôm qua Ninh Huy gọi điện thoại nói anh ấy sẽ về rất nhanh thôi!” Tôi thấy khi Lý Ninh Thiến nói đến việc Lưu Ninh Huy sắp về, trong mắt lấp lánh sự vui mừng khó có thể kiểm nén. Có lẽ giờ phút này, cô ấy thật sự tin tưởng Lưu Ninh Huy sắp về rồi... Lúc này tôi lén nhìn sang chú Lê, dùng ánh

mắt dò hỏi chú có cách gì đối phó không? Chú Lê cũng lắc đầu một cách bất đắc dĩ, sau đó nhẹ nhàng hỏi Lý Ninh Thiển: “Hôm nay Lưu Ninh Huy gọi điện thoại tới chưa? Chúng tôi có vài việc muốn hỏi cậu ta một chút.”

Lý Ninh Thiến cười đáp: “Lúc này còn sớm mà, mấy ngày nay thời gian Ninh Huy gọi điện thoại tới đều rất khuya, mọi người ngồi đây chờ một lát đi.” Nói xong cô ấy đứng dậy đi rửa trái cây cho chúng tôi.

Lúc này chú Lê đột nhiên thừa dịp Lý Ninh Thiển không chú ý, hỏi cha mẹ cô ấy ngày sinh bát tự của cô ấy, rồi chú viết ngày sinh bát tự của Lý Ninh Thiện lên trên một tờ giấy vàng, lại dùng một quả cần chú mang đến đè xuống phía dưới bàn trà. Tôi biết đây là chú Lê đang gia cổ linh hồn cho Lý Ninh Thiển, làm như vậy có thể phòng ngừa cô ấy bị âm hồn kêu gọi mà hồn phách rời xác.

Sau đó chúng tôi lại nói chuyện phiếm với Lý Ninh Thiến chốc lát, nhưng phần lớn đều là về một ít việc cô ấy chuẩn bị cho hôn lễ. Trong quá trình đó chú Lê tìm cớ dụ cha mẹ Lý Minh Thiển đi, bởi vì khi có bọn họ ở đây, chúng tôi rất khó kiểm tra ra tình trạng thật sự của Lý Ninh Thiến.

Thời gian nhanh chóng đến 11 giờ tối, tôi đoán điện thoại của Lưu Ninh Huy đáng lẽ phải gọi đến rồi chứ... Ai ngờ khi tôi đang sắp thất thần, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chuông di động, Lý Ninh Thiển lập tức vui mừng reo: “Là điện thoại của Ninh Huy gọi tới!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui