Người Tìm Xác

Tình yêu, đúng là một thứ có thể gặp chứ không thể cầu. Trên đời này có bao nhiêu tình yêu thực sự là hai phía một lòng, có bao nhiêu thực sự là2không rời không bỏ?

Mấy ngày nay tôi luôn bôn ba vì tình yêu của người khác, không biết đến khi nào tình yêu của tôi mới có trái ngọt đây? Nếu có một ngày7Ngô An Ni có thể gào khóc tìm đến cái chết vì tội, đỏ đúng thật là cho làm thần tiên cũng không đổi!

Lo xong vụ của Lưu Ninh Huy, tôi hiếm hoi có1được lúc rảnh rỗi, nên muốn hẹn An Ni ra ngoài ăn cơm. Kết quả cô ấy lại nói mấy ngày nay bận quá, thật sự không có thời gian. Tôi thật tình không7hiểu là cô ấy đang có lệ với tôi hay sao? Hay là thật sự quá bận rộn

Ai ngờ khi lòng tôi đang hơi buồn bực, An Ni đột nhiên gọi điện thoại cho0tôi bảo, mấy ngày nữa nhóm bạn học thân thiết của họ tổ chức một chuyến du lịch ngắn ngày, nói là mỗi người đều có thể dẫn theo một “người nhà”, hỏi tôi có muốn đi không?

Nghe vậy, trong lòng tôi mừng như điên, vội vàng trả lời: “Muốn chứ! Đương nhiên là muốn rồi!!” Đặc biệt là khi tôi nghe thấy từ “người nhà”, khỏi phải nói trong lòng sướng cỡ nào. Thế chẳng phải có nghĩa là quan hệ của tôi và cô ấy đã chính thức được xác định rối ư?

Ngay lúc tôi đang đắc chí, chú Lê lại hắt cho tôi một bát nước lạnh: “Cô bồ nhỏ kia của cháu chẳng những bát tự cứng, tính tình cũng lạnh lùng. Đừng nói chứ không khuyên cháu nhé, nếu có một ngày cháu bị tình yêu làm tổn thương, thì chỉ có thể tự mình ngậm đắng nuốt cay thôi.”

Tôi lập tức tức giận nói: “Phì! Chú Lê, chủ có thể không nhắc cháu mãi được không? Bát tự của chúng cháu còn chưa phế cơ mà? Sao có thể bị tình yêu gây thương tổn chứ? Lỡ như là chàng ngọc diện lang quân cháu đây làm cô ấy tổn thương thì sao?” Đinh Nhất nghe tôi nói vậy thì nín cười bảo: “Nói nghiêm túc, cậu chắc chắn mình đi một mình không có vấn đề gì chứ?”

Tôi lập tức cảm thấy hơi tổn thương lòng tự tôn, vì vậy mạnh miệng: “Đi một mình có làm sao? Tôi yếu đuối chưa ra gió bao giờ như vậy chắc? Không phải chỉ đi ra ngoài chơi với một đám sinh viên sao, đâu phải lên núi đao xuống biển lửa?”

Chủ Lê lại cũng bày ra vẻ mặt lo lắng: “Mấu chốt là cái số đi đường đêm nhất định sẽ đụng phải ma của cháu thực sự làm bon chứ không yên tâm lắm! Cẩn thận tính toán, cái gã trong người cháu kia cũng mấy ngày không ra ngoài rồi, không phải đang ấp ủ chiêu trò gì chứ? Lần này nếu gã ra ngoài lúc cháu và cô bạn gái cháu thân thiết, bị gã lợi dụng là chuyện nhỏ, nhưng bọn chú đều không ở bên cạnh cháu, lỡ như xảy ra chuyện gì...”

“Sao có thể trùng hợp như vậy chứ! Nếu vì cái gã đó mà cái này không thể làm, cái kia cũng không dám làm, vậy còn gì là niềm vui cuộc sống nữa? Mọi người ấy, đừng lo lắng suông nữa!” Tôi chẳng hề để ý nói. Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi không phải không lo lắng chút nào. Chẳng qua là cảm thấy cơ hội lần này rất khó có được, tôi cũng không thể ra ngoài hẹn hò với con gái còn dẫn theo anh em với chú mình đi cùng chứ? Nếu như chỉ đi với mình An Ni tất nhiên không thành vấn đề, nhưng lần này là đi cùng với các bạn học của cô ấy, người ta đều có đôi có cặp, chúng tôi lại là nhóm bốn người... Nom thế nào cũng thấy kỳ cục.

Sau khi quyết định, tôi bắt đầu mua một số đồ dùng du lịch thiết yếu trên mạng. Dù sao cũng là lần đầu tiên ra ngoài chơi với An Ni, cho nên phải chuẩn bị chu đáo một chút. Ai bảo tôi lớn hơn cô ấy, kinh nghiệm xã hội nhiều hơn cô ấy chứ?!

Vốn dĩ tôi còn ảo tưởng có thể đến chỗ nào lãng mạn với An Ni cơ. Kết quả khi cô ấy hẹn tôi ra ngoài gặp mặt lại nói, địa điểm đến du lịch lần này là ngọn núi Thanh Long lần trước suýt chút hại tôi dính bẫy! Lòng tôi căng thẳng, thầm nghĩ không khéo vậy chứ, lần này chú Lê và Đinh Nhất đều không ở cạnh, cố tình lại đến chỗ đó? Vì vậy tôi thử hỏi cô ấy: “Là ai đề nghị đến đó chơi thế?”

An Ni hơi đỏ mặt nói: “Em ạ... Bởi vì đó là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.” Nghe vậy, trái tim tôi nóng lên, lập tức vứt nỗi lo vừa rồi ra sau ót. Chết thì chết đi! Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, nếu con gái người ta đã nói vậy, tôi còn lằng nhằng cái gì!

Kết quả tôi về nói lại với hai người Đinh Nhất, chú Lê, lập tức sắc mặt ai cũng sầm sì, rốt cuộc trải nghiệm lần đó quá mức kỳ dị, nếu nói trong lòng chúng tôi chẳng nơm nớp chút nào đều là giả... Hơn nữa cho tới bây giờ, chúng tôi vẫn chưa làm rõ chuyện lần đó do tên khốn nào gái tôi đâu! Nếu sớm biết lần này đi núi Thanh Long, tôi nhất định sẽ khuyên An Ni đổi địa điểm khác, nhưng bây giờ xe buýt và khách sạn đều đặt cả rồi, chính miệng tôi cũng đã đồng ý. Giờ bất chợt nói không đi, chỉ e duyên phận của tôi và cô ấy cũng đến bước cuối luôn.

Sau khi về đến nhà, tôi khổ sở ngồi trên sô pha cào tóc, không biết nên làm gì cho tốt, thở ngắn than dài từng cơn...

Đinh Nhất thấy bộ dạng tôi chẳng có tiền đồ gì, trầm tư một lát rồi bảo: “Được rồi. Cậu cũng không cần sầu lo vì việc này. Cậu yên tâm đi với đám Ngô An Ni đi, cậu gửi địa chỉ khách sạn họ đã đặt cho tôi, bây giờ tôi gọi điện thoại đặt một phòng, tôi và chú Lê đi theo sau cậu, đúng lúc có thể mượn cơ hội này điều tra thử chuyện lần trước.”

Tôi lập tức sung sướng bật dậy khỏi sô pha, cảm kích ôm lấy Đinh Nhất: “Anh em thật có lòng mà!” Mặt Đinh Nhất ghét bỏ đẩy tôi ra: “Cậu cũng đừng mừng vội, việc này tôi còn phải thương lượng với sự phụ trước đã, nếu sư phụ không đồng ý, vậy cậu cũng khỏi đi đi!” Tôi vội cười hì hì: “Không đâu, không đâu. Tôi biết anh nhất định có thể thuyết phục chú ấy, tôi tin tưởng anh...”

Đinh Nhất hơi bất đắc dĩ chỉa chỉa vào tôi: “Cậu đấy, chẳng khiến người ta bớt lo chút nào.” Cuối cùng việc này được Đinh Nhất lo liệu, giải quyết thỏa đáng. Chỉ có điều giờ anh ta đặt khách sạn gấp quá, cho nên chỉ có thể đặt được phòng ở muộn hơn chúng tôi một ngày. Nói cách khác, họ sẽ đến núi Thanh Long muộn hơn chúng tôi một ngày.

Chẳng qua Đinh Nhất tính toán thời gian sơ sơ, nếu họ lái xe xuất phát từ buổi tối, chắc là cũng chỉ tới trễ hơn chúng tôi vài tiếng mà thôi, bởi vậy sẽ không để lỡ chuyện gì mấy. Tôi nhìn anh ta với vẻ cảm kích: “Người anh em, nói đi, anh muốn tôi báo đáp anh như thế nào? Trừ không thể lấy thân báo đáp ra, cái gì cũng được!!” Đinh Nhất giơ tay đỡ trán và bảo: “Chỉ cần về sau cậu ít gây họa, để tôi bớt nhọc lòng là được rồi.” Sáng sớm ngày hôm sau, Đinh Nhất tiên tôi đến cổng đại học Y, xe buýt của nhóm An Ni thuê đã chờ sẵn ở đó. Tôi vốn định bỏ ra toàn bộ chi phí cho chuyến du lịch này, kết quả An Ni lại nói không cần, bởi vì cô ấy đã trả tất cả chi phí từ trước rồi. Nghe vậy, trong lòng tôi ít nhiều hơi xấu hổ, bạn gái có tiền đúng là chịu không nổi mà! Sau đó Đinh Nhất ném ba lô trong xe ra cho tôi, rồi nhấn chân ga lái xe đi.

An Ni nhìn đèn xe dần dần đi xa, nghịch ngợm nói với tôi: “Đinh Nhất sẽ không giận vì em giành mất anh chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui