Người Tìm Xác



""/ Lúc này tôi cảm thấy thân thể mình lúc nào cũng có thể sinh ra co rút kịch liệt, cứ như vậy chỉ sợ tôi sẽ chết như con mèo hoa kia vậy, bị chính con dao thép của mình quẩy nát bụng mà chết. Nghĩ tới đây tôi liền nhẫn tâm, cắn răng rút con dao ở trên bụng ra, trong nháy mắt, tôi đau đến nổ đom đóm mắt... Tôi dùng sức lắc đầu, như vậy mới để mình không lập tức bất tỉnh.

Triệu Dương thấy vậy thì hơi giật mình, sau đó dùng động tác trên tay lại và nói: “Được lắm! Bình thường nhìn mày nhát gan sợ chết như thế mà không ngờ Trương Tiến Bảo mày cũng là một kẻ tàn nhẫn, chỉ bằng điểm này tao có thể cho mày toàn thây, sẽ2không xé xác, lột da mày.”

Tôi nghe vậy thì cười lạnh, cũng chẳng còn sức lực đấu võ mồm cùng hắn nữa, lúc này tôi nhìn sang Ngô An Ni, khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, tim tôi lập tức cảm giác như bị người ta nhéo mạnh một cái, gần như khó chịu đến mức tối không thể hô hấp được. Trong ngực tôi bỗng dâng lên cảm giác tiến thoái lưỡng nan, tôi thực sự không thể nhịn được nữa mà há miệng phun ra một ngụm máu đen...

Triệu Dương liên lục tặc lưỡi: “Ôi, sao mày lại hộc máu? Mới nãy không phải dao kia đâm vào bụng à? Huynh nói này sư muội, muội nhìn thử xem tình cổ của muội bá đạo chưa? Huynh có gõ nữa đâu, thể sao hắn còn ói7máu ra?”

Ngô An Ni vẫn lạnh lùng, nói: “Đó là do chính anh ta quá đau lòng mà gây ra, chẳng có liên quan gì tới vết dao và tình cổ cả.”.

Trong lòng tôi cười khổ, xem ra Trương Tiến Bảo tôi hôm nay nhất định phải thua ở chỗ này rồi, cũng không biết bọn chú Lê và Đinh Nhất giờ thế nào? Tôi vẫn không nhìn thấy người sư huynh mặt đen của Triệu Dương, chắc hẳn đã phục kích bọn chú Lê ở dọc đường, nếu không hai người họ cũng không thể đến bây giờ còn chưa xuất hiện ở đây... Trước kia, bất kể gặp nguy hiểm như thế nào, tôi cũng chưa từng nghĩ đến hậu quả sau này, bởi vì chỉ cần có chú Lê và Đinh Nhất ở bên cạnh, thì cái1gì tôi cũng không sợ... Nhưng tình huống hôm nay, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Thật ra thì cho tới nay, tôi chẳng mấy quan tâm đến sống chết của bản thân mình, bởi vì từ đầu đến cuối tôi không tìm được ý nghĩa của cuộc sống là gì? Tôi sống trên đời này dường như là người không có bất kỳ ràng buộc nào.

Người chị duy nhất của tôi bây giờ đã có lão Triệu yêu thương, không có người em trai là tôi đây, chị ấy cũng không cần vì tôi mà lo lắng, đề phòng nữa. Tôi cũng không có tâm nguyện nào chưa thực hiện, càng không có người yêu thương thực lòng, tính toán ra thì sống chết đối với tôi cũng không quan trọng như vậy.

Nghĩ tới đây, tôi dùng tay7chống xuống đất, từ từ đứng dậy, sau đó chập choạng đi tới dưới một cái cây to, trong đầu nghĩ nơi này có thể dựa vào, vì vậy liền bám vào thân cây, chậm rãi ngồi xuống, dầu gì trước khi chết coi như là dựa lưng vào gốc cây bóng mát.

Chắc Triệu Dương và Ngô An Ni cũng không hiểu hành động bây giờ của tôi là gì, cả hai đều tỏ ra phòng bị, cho là tôi chuẩn bị ra chiêu gì đó! Nhưng tôi chỉ muốn trước khi chết tìm một nơi thoải mái để cho mình ngồi một lúc mà thôi...

Lúc này tôi sờ lên lồng ngực trống rỗng của mình, rồi lại nhìn lướt qua con dao thép trong tay, lòng tôi cảm thấy chua xót, tôi đem hai vật có thể giữ được0tính mạng của mình cho cô ấy toàn bộ, nhưng cuối cùng đổi lại hóa ra đó chỉ là một câu chuyện cười. Nghĩ tới đây, tôi từ từ ngẩng đầu lên, sau đó cười với Ngô An Ni và nói: “Nếu cái răng thú đó em không cần dùng, vậy thì trả lại cho tôi đi! Tránh cho em sau này nhìn thấy vật đó lại nghĩ tới người mà em ghét là tôi...”

Ngô An Ni nghe vậy liền quay đầu nói với Triệu Dương: “Vật kia đâu?” Triệu Dương suy nghĩ một chút, chắc hắn cũng cảm thấy lấy tình hình trước mắt của tôi, cho dù có đem răng thú trả lại cho tôi cũng không thể giữ được tính mạng, vì vậy hắn ném răng thú tới đám cỏ trước mặt tôi. Nhìn thấy rằng thú lần nữa trở lại trong tay, lòng tôi đúng là ngũ vị tạp trần! Vật này từ sau khi Trang Hà cho tôi chưa bao giờ rời khỏi người tôi, không ngờ lần đầu tiên rời khỏi người lại đưa đến kết quả này... Nghĩ tới đây tôi liền thở dài một cái, sau đó đem nó đeo lại trên cố.

Triệu Dương đột nhiên hỏi: “Mày còn có di ngôn gì không?”

Tôi nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn nhưng cũng không trả lời, bởi vì tôi thực sự lười phải nói với hắn, hắn lúc này bày ra bộ mặt kẻ chiến thắng, tôi có nói gì cũng chỉ để cho hắn giải trí thôi, không bằng tiết kiệm chút sức lực.

Triệu Dương thấy tôi không phản ứng gì thì lại nổi nóng, muốn tiếp tục vỗ cái trống con trên tay hắn... Nhưng ai ngờ đúng vào lúc này, đột nhiên một vật bay từ sau lưng tôi tới, “bang” một tiếng rơi xuống dưới chân hai người Triệu Dương, vỡ tan tành.

Ngay lúc tôi còn chưa nhìn rõ đó là thứ gì thì đã thấy cái thứ hai, thứ ba liên tiếp được ném tới. Tiếp đó tôi nghe thấy từng đợt âm thanh vo ve, nghe cứ như là một đoàn ong mật đang bay loạn xạ. Quả nhiên, tôi thấy Triệu Dương và Ngô An Ni đột nhiên trở nên bối rối, bọn họ không ngừng vỗ trên người, hình như bị bầy ong công kích. Lúc này tôi mới nhìn rõ, thì ra thứ vừa rồi được ném tới trước mặt họ là mấy lọ thủy tinh có ong. Ngay lúc tôi còn chưa rõ tình huống lúc này là thế nào thì một bóng người từ trong rừng sau lưng tôi chạy ra, sau đó người ấy cõng tôi lên và chạy... Động tác của đối phương quá mạnh, làm vết thương trên bụng tôi đau đớn, nháy mặt trước mặt tôi tối sầm, cuối cùng tôi vẫn hôn mê bất tỉnh.

“Trương Tiến Bảo? Trương Tiến Bảo, mày tỉnh lại đi.” Một giọng nói lâu rồi tôi chưa nghe thấy vang lên trong đầu. Nhưng thực sự là tôi quá mệt mỏi, nếu như có thể cứ ngủ như vậy thì hình như cũng là một chuyện tốt, tối thiểu tôi cũng không cần suy nghĩ xem trước đó rốt cuộc thi đã làm những chuyện ngu ngốc dường nào.

Cái giọng nói kia đột nhiên giận dữ hét lên: “Trương Tiến Bảo! Mày mau tỉnh lại! Nếu không phải trên người mày có cổ độc áp chế tạo thì tao đã sớm chiếm cái thân thể rách nát này rồi! Hãy mau tỉnh lại cho tao! Tao không muốn chết cùng với mày! Nhanh lên!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui