Người Tìm Xác



""/ Tôi gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi về trên giường bệnh, chìm trong suy nghĩ... Thật ra nếu bỏ tình cảm tôi dành cho cô ta sang một bên, thì dù sao chúng tôi cũng có quen biết nhau, tôi có thể nhẫn tâm nhìn cô ta chết đi như thế hay sao?

Mặc dù nói tình cổ này tra tấn tôi đau đến không muốn sống, nhưng nếu như hôm nay tôi vì mạng sống mà giải tình cổ, vậy sau này có vì cái chết của Ngô An Ni mà tự trách cả đời hay không? Độc tình còn có biện pháp, nhưng nếu vì cô ta chết mà sinh lòng áy náy cùng tự trách thì cả đời cũng không giải được... Cuối cùng tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn mọi người, phát2hiện trừ lão già Bùi Tông Lâm, thì những người còn lại đều hi vọng tôi có thể giải cổ độc này. Tôi biết bọn họ cũng chỉ là muốn tốt cho mình, thế là tôi cười nhạt và nói: “Được rồi... Cổ độc này tôi không giải nữa.” Chú họ nghe thể thì sầm mặt xuống, nhưng chú ấy giống như đã sớm đoán được kết quả, chỉ thấy chủ bất đắc dĩ lắc đầu và nói với chú Lê: “Tôi đã nói đừng cho nó biết, nếu không chắc chắn nó sẽ không chịu giải!”

Khuôn mặt Đinh Nhất trong nháy mắt trở nên sầm sì, không nói lời nào mà đi ra ngoài. Chú Lê nghe thế thì cau có quay ra nói với Bùi Tông Lâm: “Sư thúc, rốt cuộc ngài có muốn7giải độc cho thằng bé này không. Trước đó con đã dặn dò đừng nói thêm gì nữa cơ mà?”

Bùi Tông Lâm sầm mặt: “Cậu thì biết cái gì, tôi cũng vì muốn tốt cho thằng bé này, đừng thấy mệnh nó là cô độc, nhưng lại là người rất trọng tình cảm. Hôm nay cậu lừa nó giải độc tình trên người, nhưng đồng thời cũng gieo xuống lòng nó một cổ tình mãi mãi không cách nào giải được, cảm giác áy náy đối với người mình yêu sẽ theo thời gian mà trở nên càng trầm trọng...”

Chú Lê không phục: “Nhưng Tiến Bảo cảm thấy mình thích cô gái đó chẳng qua là vì thằng bé trúng độc tình, chỉ cần giải độc, nó tự nhiên sẽ không động tình với cô ta1nữa!”

Nhưng Bùi Tông Lâm lại cười lạnh: “Thật à? Cậu không trúng độc tình, làm sao biết tình huống sau khi giải độc tình xong sẽ thế nào? Phải, sau khi giải độc tình, tất cả tình cảm của thằng bé với cô gái kia sẽ biến mất, thế nhưng những ký ức tình yêu lại không cách nào xóa được. Đặc biệt là cảm giác muốn cầu mà cầu không được... Chỉ cần những ký ức này vẫn còn, cô gái đó mãi mãi là tồn tại đặc biệt nhất trong lòng nó, ngoài việc xóa đi trí nhớ, nếu không nó sẽ vĩnh viễn không quên. Với tính cách của thằng nhóc này, chẳng nhẽ để nó nhớ rõ cả đời cô gái đó đã vì mình mà chết à? Chỉ sợ loại cảm7giác này không dễ hơn so với độc tình trước mắt đâu.”

Tôi thật không ngờ người hiểu tối nhất lại là lão già Bùi Tông Lâm mới gặp mặt một lần này! Nghĩ kỹ một chút, chẳng phải lão cũng là người rất trọng cảm tình hay sao? Nếu không sao có thể dễ dàng hiểu được suy nghĩ của tôi? Tiễn Bùi Tông Lâm đi xong, tôi bèn cười hỏi chú Lê làm cách nào chú có thể mời được Bùi Tổng Lâm đến? Chủ Lê tức giận trả lời: “Cháu đó, cháu đỏ! Lãng phí vô ích thước đo trời của sư môn chú rồi!”

Hóa ra năm đó Bùi Tông Lâm trộm đi thước đo trời vào buổi đêm rồi trốn ra khỏi môn phái, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, lão đã0sớm không phải là thằng bé nông nổi lúc đó, thế nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh, dù sao thứ này là mình trộm, giữ trong tay danh không chính ngôn không thuận, một khi truyền nhân của môn phái yêu cầu, người luôn để ý đến mặt mũi là lão phải trả lại. Không ngờ rằng người truyền nhân của môn phái là chú Lê bởi vì tôi lại phải nhờ đến lão ta, mặc dù mọi người đều xuất thân từ một môn phái, nhưng chú Lê cũng không thông thạo loại tà thuật như nuôi cổ này, ngược lại Bùi Tông Lâm phản bội môn phái lại là cao thủ.

Nhờ người giúp đỡ nhất định phải lấy ra thành ý, vướng mắc duy nhất giữa họ chỉ còn lại thước đo trời. Không còn cách nào, chú Lê đành hứa trên danh nghĩa sẽ tặng thước đo trời cho Bùi Tông Lâm, chấm dứt ân oán của lão ta với môn phái.

Chú ấy không ngờ rằng là tôi lại từ chối để Bùi Tông Lâm giúp giải tình cổ này, nhưng chú Lê đã nói ra thì không thể thu trở lại. Cũng may trước khi đi Bùi Tông Lâm đã nói, nếu như tôi thay đổi ý định, lão vẫn sẽ đích thân về đây giúp tôi giải độc tình.

Tôi thật không ngờ chú Lê sẽ vì tôi mà từ bỏ bảo vật thước đo trời của môn phái, tôi đoán chắc chú còn chưa kịp thương lượng với sự huynh của mình! Mặc dù hôm nay Bùi Tông Lâm không giải độc tình trên người tôi, nhưng tôi vẫn sẽ nhận phần ân tình này...

Thế là tôi hơi xấu hổ, nói: “Chú Lê à, cháu xin lỗi...”

Chú Lê Đèn thở dài: “Quan hệ giữa chú cháu mình còn phải nói mấy lời này sao? Chú chỉ mong cháu có thể qua được cửa ải trước mắt này, về sau sẽ trưởng thành hơn... Làm việc cẩn thận hơn! Chú đã có tuổi rồi, trái tim không chịu được mấy việc kích thích này đâu.”

Tôi ngượng ngùng đành cười ngớ ngẩn mấy tiếng. Chú Lê còn dễ nói chuyện, nhưng vừa rồi nhìn Đinh Nhất sầm mặt đi ra ngoài, đến giờ còn chưa quay lại, chắc anh ta bị tôi làm cho giận điên rồi, tôi phải nghĩ kỹ làm thế nào dỗ dành anh ta mới được.

Không ngờ chỉ một lát sau Đinh Nhất lại đẩy cửa trở về, trong tay còn cẩm thịt bò khô mà tôi thích ăn nhất, trong lòng tôi biết anh ta không thực sự giận mình, nếu không làm sao có thể nghĩ đến chuyện đi mua đồ ăn vặt cho tôi được chứ?

Sau đó Đinh Nhất nói với tôi, thực ra lúc đầu anh ta vô cùng tức giận nên mới vung cửa ra ngoài. Nhưng ở bên ngoài đi dạo một lúc thì hiểu ra đạo lý trong đó, cũng hiểu vì sao tôi thà để mình chịu tội cũng không muốn để Bùi Tông Lâm giải tình cố này.

Muốn nói đến suy nghĩ chân thật nhất của tôi, ngoài không muốn Ngô An Ni phải chết, còn một điều nữa là tôi không muốn có quá nhiều dây dưa với cô ta... Mọi người luôn nói “Chết là hết chuyện”, nhưng trên đời có những lúc có thể người chết là hết chuyện thật sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui