Người Tìm Xác



""/ Lúc ấy Nhiếp Tiêu Vũ đờ đẫn, bởi vì cậu ta nhớ rõ ràng, đêm qua hình như là người phụ nữ trong mơ kia dùng miệng mút... Cả ngày sau đó, từ đầu đến cuối cậu ta đều hơi hoảng hốt, bởi vì cậu ta nghĩ không ra chuyện đêm qua rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là thật?

Rất nhanh lại tới buổi tối, lần này Nhiếp Tiểu Vũ cũng không dám uống rượu nữa, cậu ta tỉnh như sáo chờ tới hơn 12 giờ đêm, không phát hiện có cái gì lạ thường, bèn đi ngủ thẳng cẳng. Mà lúc này đây, chẳng có chuyện gì xảy ra ca...

Sau đó cậu ta liên tưởng đến lần trước ở khách sạn và lần này ở nhà, dường như đều là sau khi uống say mới xảy ra chuyện. Lần trước ở khách sạn, cuối cùng cậu2ta lấy ra lá bùa vàng của chú Lê mới may mắn thoát khỏi bị quấy rối. Chỉ tiếc lần trước cậu ta đã để quên lá bùa ở khách sạn, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Bắt đầu từ hôm đó, cậu ta cố hết sức không để mình uống rượu... Nhưng làm một nam diễn viên đang nổi, nhất định phải tham gia một vài lễ khai mạc gì đó này! Tiệc mừng công này! Cho nên uống rượu là kiểu gì cũng không tránh khỏi. Nhiều nhất là tửu lượng anh cao thì uống nhiều chút, tửu lượng thấp thì uống ít đi một chút mà thôi, nhưng muốn không uống rượu thì khả năng vô cùng nhỏ.

Ngay từ đầu Nhiếp Tiểu Vũ cũng nghĩ rất hay, chỉ cần mình không uống rượu là có thể tránh cho chuyện kỳ lạ đó8xảy ra lần nữa. Nhưng rất nhanh, cậu ta có một bộ phim mới chuẩn bị phát sóng. Ngày đầu ra mắt có rất nhiều cấp cao của công ty đến, cuối cùng có một phân đoạn là tất cả quản lý và nhân viên cùng nâng ly chúc mừng. Sao cậu ta có thể không biết xấu hổ mà nói mình không uống chứ?

Đặc biệt là mấy nữ diễn viên bên cạnh còn uống cạn không chớp mắt lấy một cái, một người đàn ông như cậu ta dĩ nhiên xấu hổ nếu chỉ uống một ngụm! Có điều may mà chỉ uống sâm-panh, nồng độ cồn cũng không cao, cậu ta cũng không có chút men say nào.

Đêm đó sau khi trở lại khách sạn, cậu ta còn cố ý uống ít trà tỉnh rượu rồi mới ngủ. Kết quả vừa mới thiếp đi, loại cảm2giác quen thuộc này lại đến nữa... Theo lời cậu ta thì đó là một cảm giác rất khó hình dung, vừa sợ hãi vừa phấn khích. Tuy rằng cậu ta vẫn muốn kháng cự lần nữa, nhưng tiếc rằng cơ thể căn bản không động đậy được! Chỉ có thể nằm thẳng tắp trên giường mặc người làm thịt.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu ta phát hiện trên người mình càng có nhiều chỗ có dấu vết màu đỏ hơn. Mặc dù cậu ta thật sự rất sợ nhưng cũng không biết làm cách nào. Sau đó cậu ta mới nghĩ tới tôi, nên nhắn lại cho tôi mấy lần trên WeChat.

Đáng tiếc lúc ấy tôi đang bị tình cổ tra tấn chết đi sống lại, nào có lòng dạ gì đi xem WeChat! Kể cả là sau khi khỏi, tôi cũng làm biếng, đơn giản là2xóa hết hàng loạt.

Không nhận được trả lời của tôi, anh ta đành phải tìm người hỏi thăm địa chỉ của chú Lê và tìm đến... Bởi vì chuyện thể này thật sự ngại kể cho người khác, cho nên anh ta cũng không nói với cả trợ lý và người quản lý của mình, chạy thẳng tới đây luôn.

Ba chúng tôi nghe kể xong, đều nhìn cậu ta với vẻ mặt ý vị sâu xa. Không biết là nên hâm mộ cậu ta được gặp gỡ ma quỷ, hay là đồng cảm với thể chất dễ thu hút ma quỷ của cậu ta đây? Nhiếp Tiêu Vũ bị chúng tôi nhìn đến mức rất xấu hổ, đỏ mặt nói: “Không biết tình trạng như của tôi là bị làm sao?”

Tôi an ủi cậu ta: “Cái này ấy mà... Chắc là không có chuyện lớn gì đâu, chỉ6là bóng đè thôi. Có điều trước kia tôi chỉ nghe nói phụ nữ bị đè, rất hiếm khi nghe có đàn ông bị đè..”

Nhiếp Tiểu Vũ nghe tôi nói xong, biểu cảm cứng lại, trên mặt lộ ra một chút ưu thương. Xem ra câu an ủi của tôi hoàn toàn phản tác dụng rồi, chẳng những không an ủi được cậu ta, trái lại còn châm chích đả kích cậu ta.

Cuối cùng chú Lê thật sự không nhìn nổi nữa, vì vậy hỏi cậu ta: “Lần đầu tiên có từng xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Nhiếp Tiêu Vũ suy nghĩ cả buổi với vẻ mặt mờ mịt, sau đó lắc đầu đáp: “Hôm đó cháu đi tham gia sự kiện thời trang của trang web nào đó tổ chức, tất cả mọi thứ đều rất bình thường, cũng không xảy ra chuyện gì kỳ lạ.” Nghe xong, chú Lê gật gù, rồi tiếp tục dẫn dắt cậu ta: “Vậy cậu có nhớ hôm đó có làm chuyện gì mà trước đó chưa từng làm không? Ví dụ như xe cộ? Quần áo?”

Lần này Nhiếp Tiêu Vũ suy nghĩ hơn nửa ngày, đột nhiên hơi ngượng ngùng đáp: “Trước đó cháu có đi xăm mình, có tính không?” Trong lòng tôi buồn cười, thật không ngờ đứa trẻ thành thật như vậy mà cũng có thể đi xăm mình, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Vì vậy tôi tỏ vẻ tò mò hỏi: “Cậu xăm cái gì? Xăm ở chỗ nào?” Lúc này mặt Nhiếp Tiểu Vũ thoắt đỏ lên, sau đó ậm ừ cả buổi mới nói: “Tôi rất thích cá heo, cho nên xăm một con ở một chỗ rất bí ẩn trên người. Tại vì tôi cảm thấy xăm ở chỗ khác thì khi đóng phim có thể sẽ bị lộ ra...” Nghe cậu ta nói như vậy, đôi mắt không khỏi chậm rãi dịch xuống, cậu ta thấy thể lập tức giải thích: “Là... Là ở bụng dưới!” “Ồ, thể vén áo lên cho tôi xem thử nào.” Tôi thuận miệng nói. Nhiếp Tiểu Vũ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vén áo lên, sau đó hơi kéo quần thấp xuống cho chúng tôi xem... Trên bụng dưới có đường cong rõ ràng của cậu ta, lộ ra một hình cá heo rất đơn giản, xăm ở phía bên phải bụng dưới của cậu ta, thoạt nhìn đúng là khá đẹp.

“Tôi... Tôi đã từng mổ viêm ruột thừa, ở vị trí đó có vết sẹo, cho nên tôi muốn xăm một hình thù đơn giản lên để che khuất vết sẹo đó.” Cậu ta xấu hổ giải thích.

Tôi gật gù, rồi nói với vẻ mặt chân thành: “Khá đẹp đấy, xăm ở chỗ nào vậy? Tôi cũng muốn đi xăm một cái!” Cậu ta nghe vậy thì ngớ ra, sau đó lấy điện thoại di động ra: “Xăm trong một cửa tiệm nhỏ ở Thượng Hải, tôi gửi địa chỉ cho anh, thợ xăm cho tôi tên Tiểu Ngải.”

Tôi thấy thằng nhóc này đúng là thật thà, nên khẽ cười hỏi: “Hôm nay cậu có rảnh không?” “Hơ? Tôi... rảnh, hôm nay tôi được nghỉ” Nhiếp Tiểu Vũ gật đầu đáp.

“Tốt, vậy hôm nay cậu đừng đi nữa, tôi mời cậu uống rượu.” Tôi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui