Người Tìm Xác



""/ Tôi nghe mà hừ lạnh trong lòng, chẳng trách hậu trường của Giang Y Nam cũng đến thế, quả nhiên có ô dù của địa phương. Thật ra khách sạn dùng tiền kiếm được đầu tư cho công trình cơ sở của địa phương vốn không có gì đáng trách, bản thân điều này cũng là một chuyện tốt.

Nhưng không thể chỉ vì lợi ích trước mắt mà không để ý đến tương lai chứ? Hiện giờ mặc dù nhìn bề ngoài thì là anh tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt! Một bên khách sạn Giang Nam Mỹ Nhân kiếm được tiền, một bên khác chính quyền địa phương cũng có thành tích, điều kiện sống của người dân nơi đây được cải thiện... Nhưng sau này sẽ thế nào? Hiện giờ khách sạn Giang Nam Mỹ Nhân tập trung khai thác mảng du lịch, xả trực2tiếp nước thải qua đường ống xuống hệ thống nước ngầm. Người chịu tai họa này sẽ là ai? Còn không phải là những người dân đã sống nhiều đời ở đây và con cháu sau này của họ hay sao? Làm thế này chẳng khác gì mổ gà lấy trứng!

Vì cái gì mà quốc gia đang ra sức bảo vệ môi trường? Chính là để con cháu chúng ta có một nguồn sống, một môi trường sạch sẽ, mà không phải là không khí ô nhiễm, nước uống có độc và đất đai khô cằn...

Có lẽ tại nơi có vẻ ngoài yên bình này, sự xuất hiện của Lương Siêu có phần đột ngột, thậm chí sau khi biết mục đích của anh ta, có khi người nơi này còn chẳng hoan nghênh! Thế nhưng là một phóng viên, anh ta đến nơi này là vì cái8gì? Chẳng nhẽ chỉ vì muốn một tin gây sốc hay sao? Nếu thật như thế Lương Siêu có thể làm phóng viên giải trí, vừa không nguy hiểm tính mạng, lại vừa có bài giật tít mỗi ngày. So sánh với những chuyện anh ta muốn đăng, có lẽ sau khi lộ ra ngoài ánh sáng sẽ trở thành điểm nóng đấy, nhưng vài ngày sau thì sao? Vẫn không thể sánh bằng “xì căng đan” của vài minh tinh càng khiến người ta khó mà quên hon...

Cho nên những phóng viên giống như Lương Siêu, bọn họ mạo hiểm tính mạng để theo đuổi điều gì? Tôi tin rằng ngoài sự yêu thích với công việc, còn lại chính là tinh thần trách nhiệm với xã hội và kiên trì giữ gìn công lý.

Tôi công nhận ngành nghề nào cũng có một ít sâu mọt, nhưng6đồng thời cũng sẽ có người chính trực giống Lương Siêu, luôn kiên định với tín niệm của bản thân và không bao giờ từ bỏ...

Chuyện của thị trấn Hải Hồ không phải chỉ một hay hai ngày, tôi tin rằng trước Lương Siêu cũng đã có phóng viên đến tìm hiểu, nhưng vì sao chỉ có Lương Siêu mất tích? Chắc là những phóng viên đó cuối cùng đã bị đánh bại bởi viên đạn bọc đường, từ bỏ lý tưởng của mình mà cúi đầu trước hiện thực.

Vào buổi chiều, hướng dẫn viên du lịch dẫn chúng tôi đến đường Học Sinh, tôi nhìn kĩ thì thấy đây đúng là con đường trong ký ức của Lương Siêu, mặc dù thông qua ký ức của anh ta, tôi không thể nào biết tại sao Lương Siêu lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng ở đây đúng3là nơi anh ta bị đâm chết.

Tất nhiên mấy người chúng tôi không nói tình hình thực tế cho người hướng dẫn viên du lịch biết, mà chỉ đi ngắm cảnh xung quanh một lúc, sau khi chụp vài cái ảnh thì trở về. Sau khi về đến phòng khách sạn, mấy người chúng tôi bàn bạc với nhau và quyết định buổi tối sẽ đi đến đường Học Sinh lần nữa, đến lúc ấy Chú Lê sẽ chiêu hồn Lương Siêu ở chỗ đó...

Một số âm hồn chết ngoài ý muốn sẽ chọn ở lại nơi họ chết mà mãi không chịu rời đi, rồi từ từ biến thành linh hồn trên vùng đất đó. Nếu như trong lúc này thi thể của họ không được xử lý tốt, những âm hồn này có khả năng hóa thành ác quỷ... Cho nên Chú Lê đã hỏi ngày5sinh tháng đẻ của Lương Siêu qua Khâu Bình, để xem có thể gọi được âm hồn của Lương Siêu hay không.

Buổi tối mùa này đã rất lạnh, mặc dù vị trí của thị trấn Hải Hồ gần về phía Nam, những buổi tối nơi này gió cũng lạnh rùng mình. Ba chúng tôi đêm hôm khuya khoắt, run rẩy đi tới đoạn đường nơi Lương Siêu gặp chuyện để chiêu hồn, hình ảnh này trông rất kỳ quái! Mà lúc này, trên đường Học Sinh đừng nói là bóng người, đến bóng ma cũng chẳng có!

Sau đó Chú Lê lấy đồ nghề ra và bắt đầu đốt hương, đốt tiền vàng, khai đàn làm phép, vung vẩy bùa chú để gọi âm hồn của Lương Siêu... Quá trình gọi hồn của Chú Lê trông rất màu mè, trong mắt tôi nhìn như biểu diễn, nếu như không phải biết chú có trình độ thực sự, chắc chắn tôi sẽ cho rằng đây là một lão già lừa đảo!

Chỉ một lát sau, những cơn gió lạnh vừa rồi còn thổi đột nhiên dừng lại, ngay cả những cành cây ven đường dường như cũng đứng yên trong gió... Tôi vừa nhìn là biết có thứ gì đó chuẩn bị tới!

Quả nhiên trong thoáng chốc đã thấy một bóng người xuất hiện ngay giữa đường, cái bóng này nổi bồng bềnh, nhìn kĩ thì chân không chạm đất nền mới trôi nổi như thế... Ngày xưa có câu, người đi lơ ngơ thường sống không lâu! Đến khi bóng mờ đó đến gần, đây không phải là Lương Siêu đã mất tích gần nửa năm nay đó sao?

Chú Lê nghiêm nghị nói: “Lương Siêu, hôm nay gọi cậu đến đây, cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”

Nhưng Lương Siêu giống như không hiểu, mặt mờ mịt nhìn chúng tôi, tôi thấy thế mà lạnh trong lòng... Xong rồi! Âm hồn Lương Siêu đã mất đi thần trí, xem ra rất khó tìm được đầu mối hữu ích trong miệng anh ta.

Một lát sau, âm hồn Lương Siêu đột nhiên xoay lại, sau đó chỉ tay về phía bên trái và dừng ở một chỗ... Mấy người chúng tôi nhìn theo hướng ngón tay Lương Siêu, nơi đó có một siêu thị nhỏ không hề bắt mắt. Thế là ba người và một ma cứ cùng nhau nhìn về phía siêu thị nhỏ tên “Hoa Hướng Dương” kia, nhưng nhìn một lúc cũng không biết âm hồn của Lương Siêu định nói gì?

Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất phá vỡ sự im lặng: “Có phải anh ta muốn nói thi thể của mình trong siêu thị nhỏ đó hay không? Tôi nghe thể bèn chậm rãi đi đến phía trước siêu thị, sau đó nhắm mắt lại cảm giác, nhưng không phát hiện được cái gì, thế là tôi lắc đầu, nói: “Nơi này chắc không có thi thể, nếu không sao tôi chẳng cảm giác được gì cả?”

Nhưng khi ba chúng tôi đi đến cửa siêu thị, âm hồn Lương Siêu cũng bay qua, lần này anh ta chỉ rõ chiếc camera giám sát trên cửa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui