Người Tìm Xác



""/ Sư phụ cô là sư phụ cô, ông ta đâu phải sư phụ tôi, đương nhiên tôi phải hỏi xem ông ta rốt cuộc là ai?” A Linh thấy tôi nói một trang như là đang cố tình gây nhiều nên hơi tức giận: “Có phải anh đang đợi người tới cứu mình không? Tôi nói cho mà biết, anh đừng mơ! Anh ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng trên bầu trời xem!” Tối ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay cô ta chỉ, lại thấy vừa rồi vẫn là trắng sáng vằng vặc, nhưng lúc này trên mặt trăng lại như bị bịt kín một tầng sương mù hơi mỏng, cũng chính là “trăng quảng” mà người ta hay nói

Lòng tôi chùng xuống, xem ra tôi đã trúng bẫy của A Linh này rồi, cũng không biết Đinh Nhật có nhận được định vị mà tôi gửi2đi lúc nãy không

Có điều xem tình hình trước mắt, chỉ sợ cho dù anh ta nhận được cũng chưa chắc có thể tìm thấy tôi

Tuy lòng tôi đã hiểu hoàn cảnh khó nhằn hiện giờ của mình, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra sự sợ hãi, vẫn bình tĩnh nói với A Linh: “Như vậy, cô không nói cho tôi biết sự phụ cô là ai cũng không sao cả, cô có thể cho tôi biết ông ta gặp tôi để làm gì chứ?” A Linh cười một cách bí ẩn: “Ông ấy nói hai người là bạn bè cũ, chỉ muốn ôn chuyện với anh thôi.”

Tôi nghe mà lòng hoảng sợ, mấy người bạn cũ của mình tôi đều hiểu rõ

Đêm khuya bày kể bẫy tôi, tìm tòi ôn chuyện thì chắc chắn không phải bạn bè cũ gì hết, là kẻ thù cũ9thì có.

Nhưng sau vu Đà Gia kia

tôi thật sự không nhớ ra mình còn có kẻ thù nào nữa? Nghĩ trước nghĩ sau, tôi nghĩ bụng chẳng lẽ là Lương Phi đang còn kéo dài hơi tàn kia? Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không phải anh ta, bởi vì cổ độc cắn ngược trên người anh ta đã khá nghiêm trọng, còn sống được đã là miễn cưỡng rồi, nào còn có năng lực tới tìm tôi báo thù chứ?

A Linh thấy tôi cúi đầu không nói bèn thúc giục: “Đi nhanh đi! Đừng chậm trễ thời gian, tôi cho anh biết, tính tình của sư phụ tôi không tốt đâu, đến chậm ông ấy sẽ mắng tôi.” Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải dùng dà dùng dằng đi theo A Linh về phía trước, cuối cùng cô ta cảm thấy tôi6đi quá chậm nên vung tay lên lôi luôn tôi đi..

Dưới bóng đêm, A Linh lối tôi xuyên qua từng con phố xa lạ, đi tới một công viên nhỏ hẻo lánh

Vào giờ này, lại còn đã là mùa đông, bởi vậy chẳng còn ai đi dạo quanh công viên nhỏ nữa

Từ rất xa tôi đã nhìn thấy dưới đình hóng gió hình như có một người ngồi, dáng người khô gầy, trồng hơi quen mắt

Nhưng đầu óc của tôi khó nhở người nhất, nếu không phải bạn bè mỗi ngày đều gặp thì vài năm sau gặp lại cũng thường không tài nào nhớ nổi tên của đối phương.

Bóng người khổ gầy kia thấy chúng tôi đi tới thì chậm rãi đứng dậy khỏi ghế đá, cứ như muốn đi ra khỏi đình hóng gió để đón tôi..

Khi tôi còn khó hiểu không biết người này là0địch hay bạn, thì nghe thấy một giọng nói u ám đột nhiên vang lên: “Trương Tiến Bảo, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ hả?”

Cơ thể tôi cứng lại, lập tức đứng tại chỗ..

Giọng nói này rất quen, nhưng không nhớ ra nổi hắn là ai

Lúc này người nọ còn đứng trong bóng tối cho nên tôi nhất thời vẫn chưa thấy rõ mặt hắn

“Anh là..” Tôi lưỡng lự hỏi

Người nọ cười lạnh: “Sao thế? Quên mất bạn cũ nhanh như vậy à?” Hắn vừa nói vừa đi ra khỏi bóng tối, một khuôn mặt màu đen như than chì xuất hiện trước mắt tôi

Đôi mắt hẹp dài của hắn khiến tôi nhớ ra ngay hắn là ai

“Mao Khả Ngọc! Sao lại là mày?” Tôi giật mình vô cùng, rốt cuộc từ sau khi Hàn Cẩn gặp nạn, tôi vẫn luôn cho rằng mình và tập đoàn7Thái Long chẳng còn liên quan gì đến nhau

Nhưng thật không ngờ con chó săn của tập đoàn Thái Long này lại tìm tới tôi lần nữa

Hắn cười giả dối với tôi và nói: “Sao nào? Rất kinh ngạc khi thấy tao hả? Tốt xấu gì tao và mày cũng có quen biết, cớ gì mà vô tình như vậy?” Nghe vậy, tôi hừ lạnh: “Quen biết giữa chúng ta đừng đề cập đến cho xong

Không biết hôm nay Mao đại sư trăm phương nghìn kể lừa tạo lại đây là vì chuyện gì? Hay là tập đoàn Thái Long các người lại muốn chơi trò bắt cóc tổng tiền lần nữa?”.

“Không thể nói như vậy được, lần trước đâu phải tạo trói mày, là do Hồ Phàm cứ nhất quyết phải đem mày theo đấy chứ..

Nói thế nào thì mọi người cũng là người đồng đạo, cớ gì vừa gặp mặt đã trợn mắt với nhau như thế?” Mao Khả Ngọc giả lả

Tôi rất rõ ràng người này có đạo đức thế nào

Hôm nay hắn tìm tới tôi tuyệt đối không có chuyện tốt! Lần trước suýt nữa tôi đã chết trên tay hắn, hiện giờ lại đột nhiên tìm tới tôi..

Cam đoan là các chúc tết gà, không có lòng tốt! Mao Khả Ngọc thấy tôi làm mặt lạnh, không nói một câu, bèn giang tay ra và nói: “Rồi rồi rồi, vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề được chứ? Vốn định ôn chuyện cũ với mày mà lại làm mày căng thẳng kìa..

Hàn Cân đi đâu rồi?” Nghe vậy, mặt tối đổi sắc, sau đó giận tím mặt nói: “Đừng nói với tao là chúng mày không biết cô ta chết như thế nào! Thuyển của cô ta bị con nghé khốn kiếp nào cho nổ? Bây giờ mẹ nó mày lại tới hỏi tao cô ta đi đâu rồi? Hôm nay tao sẽ cho mày biết cô ta đi đâu! Cô ta đi gặp thượng để rồi! Mày đi tìm cô ta đi!” Mao Khả Ngọc cũng không ngờ tôi sẽ đột nhiên mất khống chế cảm xúc, chỉ thấy sắc mặt của hắn lạnh xuống trong nháy mắt: “Trương Tiểu Bảo, mày đừng thấy được nể mặt mà làm cao, tao đang nhỏ nhẹ nói chuyện với mày, đừng có ở đây mẹ này mẹ kia với tao..

Có tin bây giờ tao giết chết mày luôn hay không?” “Tin chứ! Lần trước không phải mày muốn giết chết tao sao? Có điều tao rất tò mò, tao và mày có thù gì hả? Tao ngủ với vợ mày hay là ném con của mày xuống giếng?” Tôi tức giận nói

Mao Khả Ngọc thấy tôi càng nói càng chệch hướng, sắc mặt của hắn bắt đầu dần dần trở nên xanh mát, nhưng cuối cùng hắn vẫn ép lửa giận trong lòng xuống, nhẫn nại tính tình hỏi tôi: “Trước khi Hàn Cẩn lên thuyền có giao cho mày thứ gì hay không?”

Tôi trả lời nửa thật nửa giả: “Trước khi lên thuyền đúng là cô ta muốn đưa cho tao một thứ, nhưng tao không lấy..

Tạo sợ thứ đó là bí mật cốt yếu gì của tập đoàn Thái Long thì sẽ phiền phức

Tao chỉ là một người bình thường, thật sự không muốn pha trộn với những chuyện của nội bộ tập đoàn chúng mày.” “Mày nói là những thứ đó cuối cùng được Hàn Cần mang lên thuyền?” Mao Khả Ngọc không tin tưởng cho lắm.

Tôi gật đầu một cách vô cùng thành thật: “Cô ta nói đây là tấm bùa giữ mạng cuối cùng của mình, cô ta có thể sao chép lại một bản cho tao

Lúc ấy tao sợ thứ đấy chẳng những không thể giữ mạng, không khéo còn là lá bùa đòi mạng..

Sự thật chứng minh lo lắng của táo cực kì chính xác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui