Người Tìm Xác



""/ Chú Lê trợn mắt nhìn tôi: “Cháu biết cái gì? Bây giờ vẫn còn sớm, mặc dù trong phòng không có di cốt gì, nhưng theo như ông Vương miêu tả, chắc chắn có âm hồn mang lệ khí nặng ở đây.” Tôi nhìn xung quanh lần nữa, thấy nội thất ở đây đa phần theo kiểu cổ điển, nhưng vì không đồng bộ, nên không được đẹp cho lắm

Tôi quay lại hỏi Chú Lê: “Đồ trong nhà này sao không theo bộ ạ? Không phải là ông Vương vừa mua thêm vào chứ?”

Chú Lê thấy tôi hỏi vậy, cũng quay người nhìn đồ dùng trong nhà, sau đó nghĩ rồi nói: “Đây chắc là một phần trong bộ sưu tập của ông Vương! Toàn là hàng giả ấy mà

Ông ta thích sưu tập đồ cổ, nhưng lại không biết2phân biệt thật giả, cho nên thường xuyên phí tiền mua phải mấy đồ dỏm

Có điều, chú cũng rất hâm mộ ông ta, mặc dù ông ta không có mắt nhìn, nhưng nếu ông ta biết độ trong tay mình là giả, sẽ không để người khác biết, ông ta sẽ đem những “khoản học phí này cất trong căn nhà không dùng này chứ sao.”

Tôi hứng thú nhìn chăm chú những đồ trang trí kiểu cổ này, không phải nói chứ, mặc dù đây đều là hàng giả, nhưng có nhiều thứ trong này tôi cũng không xài nổi! Trong mắt tôi đây chính là những đồ cổ đẩy giá trị! Xem ra, chút tiền nhàn rỗi của tôi vẫn nên đi mua nhà ở, vàng bạc thôi, nếu không có bao nhiêu tiền cũng không đủ nộp học9phí, coi như ném tiền qua cửa sổ thôi! Nhưng đúng lúc tôi đang ngắm nghía những thứ đồ dỏm giống y như thật này, thì bỗng nghe thấy Chú Lê ô lên một tiếng...

Tôi bèn quay đầu nhìn lại: “Sao thế ạ? Có gì không đúng sao?” Chú Lê cũng không trả lời tôi ngay, mà chổng mông nhìn một cặp ghế bành không biết làm từ chất gỗ gì..

Tôi đi đến bên cạnh chú ấy: “Sao thế ạ? Đổi ghế bành này có vấn đề gì sao?” Chú Lê lắc đầu liên tục: “Đôi ghế bành này là hàng thật à? Là gỗ hoàng hoa lê* Hải Nam! Sau lại bị coi thành đồ dỏm ném ở đây? Đúng là..

lãng phí của giới mà!”

*ở Việt Nam gỗ hoàng hoa lê chính là gỗ sưa

(BT) Tôi thấy Chú Lê6kinh ngạc như vậy, vội hỏi chú ấy thứ này đáng giá bao nhiêu tiền? Có phải rất quý, rất đặc biệt không? Chú Lê cười nói: “Mấy thứ đồ cổ này cũng khó nói, đầu tiên là đôi ghế bành này chắc chắn được làm từ gỗ hoàng hoa lê, có điều được bao nhiêu năm thì còn phải xem..

Nếu là từ đời nhà Minh, thì rất đáng tiền.” Tôi thấy chú ấy nói ghế bành này được làm từ gỗ hoàng hoa lê, liền đưa tay ra sờ thử, tôi vừa chạm vào tay ghế thì có cảm giác như bị điện giật, tay giật nảy về

Ngón tay cảm giác tê rần..

Tôi vuốt vuốt ngón tay bị điện giật tê dại, bực mình nói: “Shit! Đây là gì vậy, còn có điện sao? Gỗ không phải vật cách0điện à?” Chú Lê cũng nghĩ gỗ không có khả năng dẫn điện, thể là chú ấy cũng đưa tay sờ thử, kết quả chú ấy lại không thấy gì cả? Lúc đó tôi cũng cảm thấy khó hiểu, không biết sao lại có chuyện như vậy.

Lúc này Chú Lê lại muốn kiểm chứng nên bảo tôi: “Hay cháu thử sờ lại để chú nhìn xem thế nào?” Mặc dù lúc nãy bị giật không đau lắm, nhưng cảm giác bị điện giật cũng không vui vẻ gì, nên dù thế nào tôi cũng không muốn chạm lại

Chú Lê thấy tôi không đồng ý, liền dụ dỗ: “Hay cháu thử ngồi lên xem, dù sao trên người cháu cũng mặc quần áo, chắc chắn không bị giật đâu.”

Tối quệt miệng nói: “Sao cháu lại thấy không đáng tin nhỉ? Chú7Lê, mặc dù chú cháu mình không phải ruột thịt, nhưng chú cũng đừng lấy cháu ra làm thí nghiệm chứ? Sao không bảo đồ đệ Đàm Lỗi của chú ấy?” Chú Lê cười ngượng: “Chú cũng muốn để nó thử lắm, nhưng nó thử cũng không ích gì! Cháu thử vẫn hơn! Cứ làm đi! Có chủ ở đây, cháu sợ cái gì chứ?” Sau đó tôi bị Chú Lê vừa lôi vừa kéo bắt ngồi lên chiếc ghế kia..

Vừa ngồi xuống thì cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ thấy chiếc ghế này lạnh hơn bình thường, không giống cảm giác ngồi trên gỗ, mà lạnh thấu xương như ngồi lên kim loại vậy.

Sau đó, tôi nhìn sang chiếc ghế bành bên cạnh, có một ông già đang ngồi cạnh tôi

Ông lão kia khoảng ngoài sáu mươi tuổi, trên người mặc chiếc áo khoác nút vải ngắn truyền thống, nhìn qua giống như ông lão nhà địa chủ vậy

Lúc tôi nhìn sang ông ta, ông ta cũng đang nhìn thẳng vào tối không hề yếu thế, nhất thời bầu không khí trở nên ngượng ngùng..

Cuối cùng tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này trước, chủ động chào ông ta

“Chào ông, không biết ông tên là gì?” Ông lão kia vẫn không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm

Lúc đó tôi cũng không biết nên làm gì, càng không biết tại sao ông ta lại trở thành âm hồn xuất hiện trong món đồ cũ này

Nhìn cách ăn mặc của ông lão này thì có lẽ là người từ thời kỳ Dân Quốc, tôi định nói với Chú Lê và Đinh Nhất là tôi đã thấy được ông lão trong lời kể của ông Vương! Nhưng ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy bọn họ đâu nữa? Lúc này không gian cũng biến đổi, không còn là phong cách trang hoàng của thập niên chín mươi nữa, mà như quay lại thời kỳ Dân Quốc

Tôi mơ hồ nhìn xung quanh, muốn tìm thứ gì đó để xác định thân phận ông lão

Nhưng nhìn mãi chỉ thấy nơi đáng lẽ thường treo đồng hồ hình tròn, đang treo một bức thư pháp bốn chữ được viết bằng bút lông cỡ lớn: “Hậu đức tái vật”

Nét bút cường tráng, mạnh mẽ, vừa nhìn là biết người viết ra là một người từng trải..

* Hậu đức tái vật: Ý chỉ tinh thần dân tộc Trung Hoa là truyền thống vô cùng quan trọng, một người có đạo đức giống như một mảnh đất rộng lớn trù phú, vạn vật cùng sinh trưởng

Tạm thời tôi và lão quỷ kia đều “Địch không động ta không động”, tôi tuyệt đối không làm ra hành động gì trước..

Hơn nữa, tôi cũng không rõ ông lão ấy là thần thánh phương nào? Một lão quỹ từ thời Dân Quốc tại sao lại xuất hiện

đây? Chẳng lẽ là do cặp ghế bành bằng gỗ hoàng hoa lệ này sao? Đột nhiên, tôi nhìn thấy từ một phía tường biệt thự có một đám lính chạy ra! Xem ra bọn chúng chính là tay chân của một gã quân phiệt nào đó thời Dân Quốc..

mặc dù chúng khí thế hung hăng, nhưng tôi không nhìn rõ mặt bọn chúng

Hay nên nói những chuyện này chỉ là một số chuyện còn tồn tại trong ký ức của lão quỷ này, cho nên đối với người đứng xem như tôi, chuyện này hiểu đơn giản giống như xem phim vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui