Người Tìm Xác



""/ Cảnh tượng này không phải là căn biệt thự của ông Vương, nó chỉ vẻn vẹn tồn tại trong trí nhớ của lão quỷ kia mà thôi

Sau khi cuộc cướp phá kết thúc, một gã sĩ quan đi đến trước mặt lão quỷ, cười xấu xa và nói: “Tư lệnh của chúng tôi nói, ông rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chuyện này không thể trách người khác.” Lão quỷ hừ một tiếng: “Quay về bảo với tư lệnh của các người đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, tôi sẽ không bao giờ đưa phương pháp phối chế kia cho hắn!” Nét mặt tên sĩ quan kia cứng lại, sau đó gã nói với lão quỷ bằng giọng2nham hiểm: “Đơn thuốc đó đáng giá như vậy cơ à? Ông sẵn lòng trơ mắt nhìn gia nghiệp to lớn này biến mất sao, đối với tư lệnh của chúng tôi thì giết ông chỉ như giết một con kiển..

Ông cho rằng cánh tay mảnh khảnh này của ông có thể xoay chuyển vị thế vững chắc của tư lệnh chúng tôi?” Lão quỷ kiên quyết nói dứt khoát: “Đó là chuyện của tôi, không cần phó quan Lý phiền lòng.” Gã phó quan Lý bị thái độ của lão quỷ làm cho ngạc nhiên: “Được, tôi thấy ông đúng là chỉ mình sống quá lâu rồi!” Sau đó phó quan Lý kia hung hăng dẫn theo đám tay chân mang9đồ cướp được rời đi, lúc chuẩn bị đi còn vứt lại một câu: “Ông tự suy nghĩ đi, có nhiều thứ sống không giữ được, chết không thể mang theo, có đáng để mất mạng không?”

Lão quỷ vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn đám người kia ra khỏi nhà...

Trí nhớ của lão quỷ cũng không rõ ràng, có vẻ cấp trên của phó quan Lý kia muốn phương pháp điều chế gì đó từ lão quỷ, nhưng lão quỷ không muốn đưa cho hắn, nên đối phương cho người đến nhà “Đánh, đập, đoạt”, ép ông ta phải giao phương pháp kia ra

Sau khi phó quan Lý rời đi, trước mặt lão quỷ xuất hiện một chiếc hộp gỗ6nhỏ, sau đó ông ta gọi tất cả người làm trong nhà đến, bình tĩnh nói với bọn họ: “Hiện tại trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, sắp có họa lớn đến nơi, mặc dù mọi người đều đã ký khế ước bản thân, nhưng tôi cũng không muốn vì vậy mà hại tính mạng mọi người

Tôi vốn định sẽ chia cho mỗi người một ít tiền, nhưng vừa rồi đều bị đám lính kia cướp hết, bây giờ chỉ còn giấy bản thân này, mọi người tự cầm lấy rồi chạy đi!”

Đám người làm nghe xong mặt đều xám như tro, đại đa số bọn họ đều không nơi nương tựa, bây giờ đột nhiên bảo họ rời đi, họ0biết đi đâu để kiếm sống đây

Mặc dù nghĩ thế, nhưng mọi người vẫn đồng ý rời đi, dù sao cũng tốt hơn ở lại đây chờ chết, nên cuối cùng tất cả người làm đều cầm giấy bán thân rời đi

Lão quỷ thấy người làm đã đi hết, ông ta quay về phòng, thay một bộ đồ sạch sẽ, sau đó đến từ đường trong nhà, dùng một sợi dây thừng treo cổ trên xà nhà.

Nhìn cảnh này tim tôi giật thót, không biết thứ kẻ kia muốn là phương pháp điều phối thứ gì, lại quan trọng đến nỗi lão quỷ này thà chết cũng không đồng ý theo yêu cầu của đám lính..

Sau khi tỉnh lại từ trong ký7ức của lão quỷ, mấy người Chú Lê đã đứng quanh tôi! Tôi lập tức bật dậy khỏi cái ghế bành gỗ hoàng hoa lê kia: “Vấn đề đúng là xuất hiện ở cái ghế này!” Nhưng tôi vẫn không hiểu, trong ký ức của lão quỷ không hề nhìn thấy chiếc ghế bành này! Vì sao tàn hồn của ông ta lại lưu lại trên thứ này? Chú Lê bảo tôi kể lại mọi chuyện cẩn thận, khi chú ấy nghe tôi nói cuối cùng lão quỷ tự treo cổ trên xà nhà, như hiểu ra được điều gì đó chú gật gù: “Hóa ra chuyện là như vậy...” Tôi tò mò: “Hóa ra chuyện là thế nào ạ?” Chú Lê chỉ vào một chiếc ghế bành: “Nếu như chú đoán không sai, thì gỗ làm nên đôi ghế bành này chính là thanh xà nhà mà lão quỷ kia đã treo cổ.” “A? Không thể nào, xà nhà có người treo cổ tự tử mà còn được dùng lại làm đồ trong nhà? Sao có thể làm thể chứ?” Tôi không tin

Chú Lê lườm tôi: “Có gì mà không thể? Bây giờ gỗ hoàng hoa lê Hải Nam quý thế nào chứ? Nếu có người khi phá nhà phát hiện ra xà nhà cũ là hoàng hoa lê Hải Nam, cháu nói xem người ta có thể xem nó như gỗ bình thường mà bỏ đi không? Đây chính là loại gỗ quý hiếm có thể đổi lấy vàng ròng bạc trắng đấy!” Hóa ra là thế, hơn nữa, lão quỷ này là người sống từ thời Dân Quốc, đã nhiều năm trôi qua như thế, ai còn nhớ được đã từng có người treo cổ trên xà ngang chứ?

Sau đó Chú Lê nói với tôi, việc dùng xà nhà cũ làm đồ dùng trong nhà cũng là chuyện rất bình thường, nghe nói có người còn dùng ván quan tài để làm thành đồ dùng trong nhà ấy chứ? Bây giờ, thiếu gì những kẻ vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm.

Hiện giờ mặc dù chúng tôi đã tìm ra được vấn đề trong căn biệt thự, nhưng lại không đơn giản là chuyện chỉ cần dọn cái ghế đi chỗ khác, vì đôi ghế bành này dù đưa đến đâu thì lão quỷ này cũng sẽ theo đến đó tác oai tác quái, cho nên muốn giải quyết triệt để vấn đề, phải tiễn ông ta đi mới được

Theo như ông Vương miêu tả và tình huống tôi nhìn thấy, tôi biết lão quỷ này không thể nói chuyện bình thường với chúng tôi được, hay nên nói là, lão quỷ đó bây giờ chỉ còn là một phần chấp niệm mà thôi..

Chú Lê nói dạng âm hồn này là khó chơi nhất, không còn ý thức, chỉ chấp nhất với chấp niệm trước khi chết, mà quan trọng là chưa cần nói đến nguyện vọng khi còn sống là gì, cái chính là rất khó xoa dịu được oán khí trong lòng ông ta

Tôi thấy chuyện này quá phiền toái, tiễn cũng không tiện đi được, để cũng không để lại được! Tôi nghĩ nếu không được thì để ông Vương mang đôi ghế kia lên chùa miếu nào đó đi! Chú Lê thấy tôi nghĩ thế thì trừng mắt với tôi và nói: “Vớ vẩn, sao có thể giải quyết vấn để theo kiểu thô bạo như thế?”

Tôi không phục: “Vậy chú bảo nên làm thế nào?” Chú Lê suy nghĩ rất lâu mới nói: “Biện pháp không phải không có, có điều hơi nguy hiểm...” Tôi nhướng mày: “Nguy hiểm thế nào ạ?”

Chú ấy bảo: “Chính là mời quỷ nhập vào người, lão quỷ này không có ý thức bởi vì ông ta đã thành quỷ quá lâu rồi! Chỉ cần để ông ta nhập vào người, lúc đó sẽ thức tỉnh được ý thức khi còn là người của ông ta, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm cách nói chuyện, khuyên ông ta đi Âm Ti báo danh...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui