Người Tìm Xác



""/ Tôi đột nhiên cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm! Nhìn mấy người xung quanh, thể chất của Chú Lê và Đinh Nhất đều thuần dương, không thể dẫn quỷ nhập vào người, Đàm Lỗi lại là đồ đệ bảo bối của Chú Lê, nên chú ấy sẽ không nỡ! Chuyện này nhìn đi nhìn lại không phải chỉ có mình tôi sao?

Tôi đành nói: “Được rồi, để cháu làm đi ạ! Mạo hiểm thì mạo hiểm, cháu thấy lão quỷ này trước khi chết khí phách rất kiên cường, ông ta đáng lẽ không nên có kết quả như vậy mới đúng...”

Nhưng Chú Lê lại lắc đầu liên tục: “Cháu không được! Nếu lão quỷ này nhập vào người cháu, chỉ sợ sẽ bị thứ trong người cháu2ăn mất!”

Hờ?! Sao tôi lại quên mất kẻ kia chứ? Tên kia thích nhất là ăn hồn ma, lão quỷ này đi vào rồi sợ là không đi ra được nữa, đến lúc đó khỏi mất công khuyên bảo ông ta đến Âm Ti báo danh.

Cuối cùng việc dẫn quỷ nhập vào người phải để Đàm Lỗi thực hiện, mặc dù ngoài miệng cậu ta nói không vấn đề gì, nhưng nhìn ánh mắt cậu ta thì có vẻ rất lo lắng..

Tôi vỗ vai cậu ta an ủi: “Đừng sợ! Có sư phụ và sư huynh cậu ở đây, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu..

Sư phụ cậu sao nỡ để đổ đế duy nhất của mình chịu nguy hiểm chứ?”

Đàm Lỗi không nói gì chỉ cười khan vài9tiếng, nhưng nhìn nét mặt cậu ta có vẻ không tin lời tôi nói cho lắm, thế là tôi dùng ánh mắt thông cảm nhìn cậu ta: “Haizz..

Không còn cách nào, cậu tự chọn sư phụ, khổ cũng phải kiên trì.” Mọi chuyện sau đó đều giao cho Chú Lê xử lý, đầu tiên chú ấy dán một lá bùa “Chiêu hồn” lên sau lưng Đàm Lỗi, sau đó bảo cậu ta ngồi lên chiếc ghế bành kia giống tôi khi nãy

Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng, Chú Lê bấm thủ quyết, bắt đầu khởi động bùa chiêu hồn..

Chỉ thấy Đàm Lỗi vừa nãy còn ngồi ngay ngắn trên ghế, lúc này ánh mắt dần trở nên mê mang, cơ thể dần còng xuống

Chú Lê thấy đã đến thời6cơ, lập tức lớn giọng nói với Đàm Lỗi: “Âm hồn phía trước nghe lệnh, ông đã ở lại dương gian nhiều năm, nay lệnh ông nhanh chóng đến Âm Ti báo cáo!” Đôi mắt đang mê mang của Đàm Lỗi đột nhiên trừng lên nhìn mấy người chúng tôi, sau đó gằn giọng nói: “Các người là ai? Có phải Lý Lão Chu phái các người đến không?” Chúng tôi quay ra nhìn nhau, người nào cũng nghĩ thầm cái quái gì vậy? Ai mà biết Lý Lão Chu là đứa nào chứ? Ông ta thấy chúng tôi không ai lên tiếng thì giận dữ nói: “Đừng mơ tưởng, phương pháp điều phối kia ta có mang theo vào quan tài cũng không đưa cho các người!”.

Chú Lê không0chịu được nữa, bèn hắng giọng, nói: “Ông thực sự đã mang theo phương pháp điều phối gì đó vào quan tài rồi, ông đã chết rất lâu rồi..

Chẳng lẽ ông không nhớ sao?”

Lão quỷ nghe mà sững sờ, hoảng hốt một lúc lâu mới đăm chiêu nói: “Đúng vậy..

tôi đã chết, tôi thực sự đã mang theo phương pháp phối thuốc vào quan tài

Ai..

không thể truyền lại phương pháp kia, tôi thật thẹn với tổ tiên!”

Đây là ý gì? Không phải ông ta nhất định muốn giấu phương pháp kia đến chết sao? Tại sao lại muốn truyền cho đời sau? Nghĩ vậy tôi hỏi thử ông ta: “Ông cụ này, xin hỏi tên họ của ông là gì? Không biết phương pháp điều phối ông nói đến là7thứ gì? Sao lại khiến ông phải dùng mạng để bảo vệ nó?” Lão quỷ nghe tôi hỏi như vậy, nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt ông ta thương cảm, lắc đầu nói: “Năm đó, khi con trai tôi chết cũng tầm tuổi như cậu, nếu như nó còn sống thì phương thuốc gia truyền của nhà tôi đã không biến mất ở chỗ tôi...”

Sau đó, lão quỷ kể cho chúng tôi nghe, ông ta tên là Đoàn Thị Lý, nguyên quán ở Quảng Đông, khi còn sống là một thầy lang

Gia tộc bọn họ có một loại thuốc gia truyền là Hồng Hoàn, mặc dù không phải chữa được bách bệnh, thể nhưng nếu bị bệnh nặng chỉ cần uống một viên thì sẽ tốt lên, đặc biệt là người bị ngoại thương, chỉ ăn một viên Hồng Hoàn vào thì sẽ bảo toàn được tính mạng

Tuy Hồng Hoàn là phương thuốc tổ truyền của nhà họ Đoàn, nhưng Đoàn Thụ Lý biết mọi chuyện cũng không thể làm quá, thuốc này mặc dù có thể cứu mạng, nhưng nếu như nhà họ Đoàn dùng loại thuốc này cứu những người quyền cao chức trọng, sẽ bị tổn hại âm đức!

Cho nên thuốc Hồng Hoàn này mặc dù vô cùng nổi tiếng, nhưng giá tiền của nó lại không đắt, dân chúng bình thường bị bệnh cũng có thể mua được

Đương nhiên, những vị thuốc để tạo ra Hồng Hoàn cũng không phải quý hiếm, chỉ là những vị thuốc thông thường, vì vậy sự quý giá của Hồng Hoàn này nằm ở công thức tạo nên nó

Vốn Đoàn Thụ Lý có một người con trai độc nhất, lẽ ra ông ta đã truyền lại phương thuốc này cho anh ta

Nhưng anh ta lại nhất định ra nước ngoài theo học Tây y, kết quả trên đường trở về tàu gặp tai nạn, tàng thân nơi biển rộng, nhà họ Đoàn từ đó về sau không còn con cháu kế thừa y bát nữa

Sau đó, có rất nhiều người thấy Đoàn Thị Lý đã cao tuổi, thi nhau đến ra giá cao muốn mua lại phương pháp điều chế Hồng Hoàn

Nhưng Đoàn Thụ Lý là một người cố chấp, ông ta cảm thấy phương thuốc này là gia truyền của nhà họ Đoàn, sao có thể tùy tiện đem bán đi?

Thật ra, lúc đó Đoàn Thụ Lý có hai người cháu trai, ông ta đã từng suy nghĩ đến việc truyền lại phương thuốc cho bọn họ, nhưng không ngờ cả hai đứa cháu này đều “tóc dài nhưng não ngắn”, phương thuốc còn chưa biết, đã đi khắp nơi rêu rao tìm người mua! Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Đoàn Thị Lý, lúc đó ông ta tức đến suýt ngất đi, cuối cùng ông ta họp gia tộc, nói rõ ràng với hai đứa cháu kia đừng mơ tưởng đến phương pháp phối thuốc nữa! Nhưng không ngờ, một trong hai đứa cháu đã liên hệ được với người mua là một tên quân phiệt Lý Lão Chu

Tên này vừa nghe thấy con vịt sắp vào tay mình lại bay mất, giận tím mặt, thể là hẳn năm lần bảy lượt phải lính đến tìm Đoàn Thụ Lý gây phiền phức, ép ông ta giao ra phương pháp phối Hồng Hoàn

Đoàn Thụ Lý biết Lý Lão Chu xuất thân từ thổ phỉ, chắc chắn là một kẻ lòng dạ ác độc, thậm chí hắn còn bắt đứa cháu đã đồng ý bán phương thuốc cho hắn, nói anh ta là tội phạm lừa đảo, nếu nhà họ Đoàn không giao ra phương pháp phối Hồng Hoàn sẽ xử bắn anh ta

Nhưng Đoàn Thụ Lý là ai? Lúc nghe thấy cháu trai bị bắt, ngay đến một giọt nước mắt cũng không rơi, ông ta sao có thể vì một đứa cháu vô dụng như vậy mà bán rẻ tổ tiên chứ? Thế là ông ta quả quyết cự tuyệt yêu cầu của Lý Lão Chu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui