Người Tìm Xác



""/ Mao Khả Ngọc chỉ cười mà không nói gì nữa, xem ra hắn hiểu khá rõ chuyện thuốc cấm này, đây chính là loại thuốc tăng thể lực do tập đoàn Thái Long tự điều chế

Bởi vậy, chỉ cần hắn rời khỏi tập đoàn Thái Long, hắn sẽ không lấy được loại thuốc này nữa, nên Mao Khả Ngọc mới phải uống dè dặt như thế

Sau khi cân nhắc suốt một đêm, cuối cùng Paul và Louis quyết định đi cùng Mao Khả Ngọc

Mặc dù đây không phải lựa chọn đáng tin cậy, nhưng so với việc đi đến đâu cũng bị người ta nhìn như quái vật, thì ít nhất cũng có thể được sống tự do một chút...

Ba chúng tôi tất nhiên sẽ tôn trọng quyết định của họ, có lẽ chỉ có cách sống lén lút trên thế giới này..

mới là kết cục tốt nhất cho bọn họ!2Chỉ là không biết chúng tôi có thể giúp bọn họ nói dối chuyện này không

Lúc này trời cũng dần dần sáng, đã đến lúc chúng tôi phải đi! Ba chúng tôi đương nhiên muốn quay lại đường cũ để về, còn nhóm Mao Khả Ngọc sẽ đi về phía Nam, xuyên qua biên giới Thụy Sĩ, nhập cảnh vào Ý

Đừng thấy Mao Khả Ngọc nói nhẹ nhàng như thế, nhưng chúng tôi biết con đường đó không dễ đi, một người thì trên danh nghĩa đã chết, một người thì chết đi sống lại, lại thêm hai người không có thân phận..

Trong xã hội mà thông tin lưu truyền chóng mặt như hiện nay, có lẽ nhóm bọn họ đi đến đâu cũng sẽ gặp vô vàn khó khăn.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, đây chính là con đường mà bọn họ đã chọn, có khó cũng phải đi tiếp...

Lúc7hai nhóm chúng tôi bắt đầu tách ra, đột nhiên Mao Khả Ngọc nói một câu khó hiểu: “Sau khi chúng ta chia tay, trong vòng hai tiếng đồng hồ phải cố gắng đi nhanh nhất có thể...” Tôi không hiểu hỏi: “Ý gì?” Hắn cười khoát tay nói: “Thiên cơ bất khả lộ...” Tôi nhìn vẻ thần thần bí bí của hắn là biết không có chuyện gì tốt, mặc dù không đến mức hại chúng tôi nhưng chắc chắn là hắn muốn hù dọa chúng tôi!

Sau đó chúng tôi và nhóm Mao Khả Ngọc đi về hai hướng khác nhau

Đi được một lúc, tôi quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy bốn chấm đen đang đi về phía đỉnh núi tuyết..

“Câu nói sau cùng của Mao Khả Ngọc có ý gì vậy nhỉ?” Tôi vừa đi vừa hỏi Đinh Nhất

Đinh Nhất lắc đầu: “Không biết, có điều chắc chắn9không phải việc tốt, cho nên chúng ta vẫn nên đi nhanh lên”

Tôi bị câu nói của Mao Khả Ngọc làm cho mơ hồ nên luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ, muốn xem sau thời gian đó sẽ xảy ra chuyện gì..

May mà Đinh Nhất vẫn luôn thúc giục chúng tôi đi nhanh lên, nên trong vòng hai tiếng đầu, hành trình của chúng tôi cũng khá nhanh.

Không ngờ trong lúc tôi nhìn đồng hồ, thấy đến thời điểm cuối cùng, đột nhiên nghe một tiếng ùng ụng nặng nề truyền đến từ nơi xa..

Đinh Nhất tập trung nhìn về phía đó, mặt lập tức biến sắc, hét lên với chúng tôi: “Chạy mau! Theo sát tôi! Tuyệt đối không được chạy sai hướng!” Lúc đó trong lòng tôi thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Mao Khả Ngọc! Hóa ra hắn muốn cảnh cáo chúng tôi hai5tiếng sau sẽ có tuyết lở! Mẹ hắn chứ, sao hắn không nói rõ ra đi? Còn con mẹ nó bảo chúng tôi đi nhanh lên! Chẳng may chúng tôi chết trong trận tuyết lở này thì ai đem tin bọn họ đã chết truyền ra ngoài hả?!

Sau đó, Đinh Nhất dẫn tôi và lão Triệu cấp tốc chạy theo con đường bên cạnh hướng tuyết lở, cuối cùng vào thời khắc sống còn, chúng tôi cũng thoát được trận tuyết ào ào như sóng thần kia..

Nếu như không phải lúc đó tôi đã mệt đến tê liệt cả người, tôi nhất định phải quay lại đánh cho lão Mao Khả Ngọc kia một trận!

Nhưng tôi biết Mao Khả Ngọc làm như vậy cũng có cái lý của hắn, cho chúng tôi một lý do hợp lý để thoái thác, và để cái chết của bọn họ hợp tình hợp lý

Cho3dù tập đoàn Thái Long kia có đến đây kiểm tra, cũng có thể chứng minh chúng tôi không nói ngoa, vì nơi này thực sự đã từng xảy ra tuyết lở.

Đừng nhìn khi nãy tôi và và lão Triệu chạy như bay mà nghĩ là khỏe, bây giờ tôi và anh ấy đều tê liệt trên mặt đất, hai cái đùi xui xuống không nhấc lên nổi

Đinh Nhất nhìn đống tuyết còn đọng trên người chúng tôi, cũng chửi bậy một câu

Có lẽ ngay cả anh ta cũng thấy vừa rồi quá nguy hiểm, nếu như phản ứng chậm một chút thôi..

mấy người chúng tôi coi như xong.

Buổi sáng đã không ăn gì, bây giờ còn liều mạng chạy một mạch như điên, tôi cảm thấy cả người vô lực một bước cũng không đi nổi nữa

Không còn cách nào, Đinh Nhất lấy miếng lương khô cuối cùng trên người anh ta ra, ba chúng tôi chia nhau ăn, sau đó nghỉ ngơi, nhờ đó tôi và lão Triệu mới có thêm ít sức để tiếp tục lên đường.

Trước đó khi đi cùng bọn Mao Khả Ngọc vào núi tuyết tốt xấu gì còn được no bụng, bây giờ thì hay rồi..

Đường thì vẫn là quãng đường cũ, nhưng phải ôm bụng đói quay về

Tôi đã từng cố gắng nhớ lại, muốn tìm vị trí bọn Mao Khả Ngọc đã cất giữ đồ tiếp tế, nhưng tiếc rằng người chôn đồ làm tốt quá, lại không có bất kỳ dấu hiệu đánh dấu nào nên không thể tìm được.

Rơi vào đường cùng, chúng tôi đành nhịn đói tiếp tục đi, đúng là chịu đủ đói khổ lạnh lẽo! Bây giờ tôi chỉ mong trước khi chết đói chết rét có thể gặp được chú họ, chắc đến bây giờ họ cũng phải đuổi đến nơi rồi chứ?

Nhưng chúng tôi đi đến tận khi trời tối mà chẳng gặp được một người sống nào, chúng tôi đành phải tìm một chỗ tránh gió đốt đống lửa sưởi ấm

Bây giờ cách lúc ăn lương khô cũng đã sáu, bảy tiếng rồi, mấy người chúng tôi ngoài việc lặng lẽ nghe bụng sôi ùng ục thì cũng không còn cách nào khác

Trước kia khi đi dã ngoại ngoài trời, Đinh Nhất còn có thể mang về chút thịt thú rừng, nhưng so sánh với nhóm bọn Mao Khả Ngọc vẫn có sự chênh lệch

Hơn nữa đây là núi tuyết, một cọng cỏ cũng không có chứ đừng nói đến thịt thú rừng, ngay cả sóc chúng tôi cũng không nhìn thấy con nào!

Mặc dù tôi và lão Triệu đều đói bụng sôi ùng ục, nhưng có lẽ vì đêm qua không ngủ, nên chúng tôi dựa vào vách đá một lúc thì thiếp đi.

Tôi ngủ được một lúc bắt đầu nằm mơ, tôi mơ Chú Lê ở nhà làm cho chúng tôi một bàn toàn thức ăn ngon! Nhưng không biết vì sao trước khi ăn, Chú Lê lại bắt chúng tôi phải nói một câu “Cát tường”, nếu không thì không cho ăn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui