Người Tìm Xác



""/ Vậy mà Đinh Nhất nhìn tôi không hiểu rồi nói: “Tôi cảm thấy Thành Cát Tư Hãn còn giết nhiều người hơn hẳn...”

Tôi lập tức bị nghẹn họng bởi câu nói này, nhưng lại không tìm ra được từ nào để phản bác, cuối cùng đành ngượng ngùng bảo: “Không phải anh mất trí nhớ à? Sao còn biết Thành Cát Tư Hãn?” Đinh Nhất nghe tôi nói vậy thì nhún vai: “Nhìn thấy trên tivi...” Tối ngẫm thấy cũng đúng, lại thử hỏi tiếp: “Anh thật sự không nhớ tí gì những chuyện trước đây của mình à?”

Đinh Nhất nghĩ một hồi rồi thành thật trả lời: “Những chuyện từ sau khi gặp sư phụ thì tôi đều nhớ, nhưng trước đó..

hoàn toàn trống rỗng.” Tôi biết Đinh Nhất không nói dối, xem ra anh ta không hề có2ấn tượng gì về Vũ An Hầu

Thật ra không thể trách anh ta, vì nếu như đó thực sự là trí nhớ của kiếp trước, thì làm sao Đinh Nhất có thể nhớ được cơ chứ? Giống như tôi nghi ngờ Quân thượng chính là kiếp trước của mình, kể cả đời trước của tôi là một gã gọi là “Quân thượng” thì bây giờ chẳng phải cũng chẳng nhớ cái rắm gì hay sao? Lần và nguyên thần đó, mà Chức Nương từng gọi tôi là Quân thượng, có lẽ..

Lão Hắc và lão Bạch có thể biết chút gì chăng?

Nghĩ tới đây tôi bèn quay đầu nói với Đinh Nhất: “Tôi muốn gọi lão Hắc và lão Bạch đến để hỏi bọn họ một chút...”

Sau khi nói xong, tôi lấy tấm thẻ màu đen trên người ra rồi chuẩn7bị đốt..

Vậy mà Đinh Nhất nhìn thấy lại với ngăn cản tôi và nói: “Chờ một chút đã, cậu muốn hỏi bọn họ thế nào? Hỏi trực tiếp? Hay nghĩ tìm một lý do nào đó?”

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Không lo được nhiều như vậy, cứ gọi tới rồi nói sau.”

Sau khi đốt tấm thẻ đen xong, trong phòng nhanh chóng tràn ngập âm khí, chỉ một lát sau lão Hắc và lão Bạch chân giẫm lên một đám khí đen xuất hiện trước mặt tôi

Vì Đinh Nhất không mở mắt âm dương, cho nên anh ta tự về phòng chơi điện thoại

Lão Hắc và lão Bạch nhìn thấy tôi xong, mặt không đổi sắc ngồi trên ghế sofa trong phòng và nói: “Tìm chúng tôi có chuyện gì?” Tôi nghe là biết hai ông tướng này đã quen9với việc tôi gọi bọn họ tới không phải vì tìm tên “Nhân ma” kia, cho nên tôi bày ra một khuôn mặt tươi cười, nói: “Hôm nay tìm hai anh tới đúng thật là có một chuyện muốn nhờ...”

Lão Hắc nghe xong không nhịn được bảo: “Nói vào điểm chính, đừng quanh co lòng vòng.”

Tôi nghĩ thầm trong lòng chắc chắn không thể vừa gặp đã hỏi tôi có phải Quân thượng gì gì đó hay không? Thế là tôi lấy một tấm ảnh của Hàn Cẩn ở trong điện thoại ra rồi nói với bọn họ: “Hai anh à, cô gái này..

Là một người bạn của tôi, nhưng hiện giờ đang không rõ cô ấy sống hay chết, cho nên tôi muốn nhờ hai anh giúp đỡ tìm kiếm xem có phải cô ấy đã tới báo danh5ở Âm Ti hay không.”

Hai tên quỷ đen trắng nhìn thấy ảnh chụp của Hàn Cẩn xong mà biểu hiện trên mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ là hơi suy tư một chút rồi nói: “Tên gọi là gì...”

Tôi lập tức cung kính nói: “Hàn Cẩn”

Bọn họ nghe xong liền lấy ra một cái Ipad, bắt đầu tra tên, tôi thấy thế thì thầm nhổ nước bọt, hiện giờ đến cả địa phủ cũng đều tân tiến đến thế sao? Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng, dù gì Steve Jobs đã xuống đó được vài năm, chắc Iphone dưới đó cũng phải ra đến 16 Plus rồi.

Vậy mà hai tên này tra một lúc xong lại nói với tôi: “Không có!”

Tôi sững sờ, chẳng lẽ Hàn Cẩn còn chưa chết? Thế là tôi vội vàng hỏi: “Không có3phải chăng ý nghĩa là cô ấy còn sống?”

Ai ngờ lão Bạch nghe xong lại nói như hất một chậu nước lạnh vào tôi: “Chưa chắc, có khả năng âm hồn cô ta chưa tới Âm Ti báo danh, cũng có khả năng cô ta hiện giờ không phải người cũng chẳng phải ma nên không đến chỗ chúng tôi báo danh..

Tóm lại rất nhiều khả năng, nếu như cậu biết ngày sinh tháng đẻ thì tôi có thể giúp cậu thử chiêu hồn xem thế nào.”

Tôi nghe xong lập tức thấy nản, đừng nói là tôi mà có khi Hàn Cẩn cũng không biết ngày sinh tháng đẻ của mình, xem ra khả năng muốn thông qua hai người này để tìm Hàn Cẩn không cao rồi..

Nghĩ tới đây tôi bèn đổi đề tài: “Đúng rồi hai anh, không biết vị lãnh đạo nào dưới Âm Ti thì được gọi là Quân thượng?”

Tôi vừa nói lời này ra, Hắc Bạch Vô Thường đã biến sắc, lão Bạch nhìn ngó xung quanh, sau đó liên tục nói với tôi: “Ông cụ nhỏ, đừng hỏi lung tung chứ? Cẩn thận tai vách mạch rừng, cậu có biết gần đây có âm sai khác không hả? Quân thượng là người cậu có thể hỏi hay sao? Đây chính là danh hiệu của Minh Vương, làm sao một phàm nhân như cậu có thể gọi ra?”

Tôi nghe xong thấy có hy vọng, bèn lập tức cười hỏi: “Vâng vâng vâng, vậy không biết người bình thường như tôi phải gọi Quân thượng là gì?” Lão Hắc nghe thế liền nghiêm nghị nói: “Cậu phải gọi là Minh Vương điện hạ!” Lão Bạch nghe xong vội vàng làm một động tác yên lặng cho lão Hắc: “Cậu nói nhỏ chút được không? Nếu để âm sai khác nghe được hai chúng ta nói lung tung về Chủ quân ở chỗ này toi chắc đó.”

Tôi hơi giật mình hỏi

“Minh Vương lợi hại thế cơ à?” Lão Bạch tức giận nói: “Hỏi vớ vẩn! Đó là người lãnh đạo cao nhất dưới Âm Ti, làm sao mấy nhân viên quèn như chúng tôi có thể bàn tán?”

Tôi thấy hai cái tên này biểu hiện chân thật không giống như đang nói dối..

Nếu là lúc trước chắc tôi sẽ dễ dàng tin, nhưng bây giờ tôi lại phát hiện một điểm đáng ngờ trong đó

Nếu là lúc trước chắc chắn bọn họ sẽ quở trách tôi dùng thẻ đen lung tung, nhưng lần này lại không thể, giống như đã biết trước tôi sẽ tìm bọn họ vậy, rồi còn hào phóng giúp tôi tìm âm hồn Hàn Cẩn có ở dưới địa phủ hay không, tại sao tôi lại có cảm giác lần này bọn họ đã chuẩn bị trước khi đến nhỉ?

Nhưng bọn họ đã nói Quân thượng là danh hiệu của Minh Vương địa phủ, vậy nếu tôi không cẩn thận hỏi một chút chuyện thì làm sao xứng với tấm thẻ đen đã bị tôi đốt mất chứ? Nghĩ tới đây, tôi cố ý nhỏ giọng xuống, nói: “Vậy hai anh có thể nói cho tôi biết một ít chuyện của Minh Vương điện hạ không?”

Lão Bạch nghe thể mặt trầm xuống: “Cậu không có việc gì thì nghe ngóng về Quân thượng của chúng tôi làm gì? Đây là điều mà cậu có thể hỏi thăm lung tung à?” Tôi lập tức cười theo: “Tôi đâu có ý gì khác, chỉ là đặc biệt..

Đặc biệt sùng bái ông ta cho nên muốn biết một ít sự tích thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui