Người Tìm Xác

Tòa tháp đen gần ngay trước mắt, khiến mọi người đều sững sờ. Với nền kỹ thuật hiện nay, muốn xây một tòa tháp thế này chẳng phải việc gì khó, nhưng nếu ở 2000 năm trước, thì chắc chắn đây không phải việc dễ dàng.

Tôi đến gần tòa tháp, thử chạm vào thân tháp bằng đá màu đen, cảm giác rét buốt thấu tận xương, nhìn kỹ mới biết loại đá màu đen chắc là khoáng thạch quý hiếm cùng loại với Titan.

Nhưng dọc đường chạy xe tới đây cũng không thấy nơi nào có loại đá này. Sau khi vào hoang mạc thì chỉ toàn là cát, vậy từ nghìn năm trước, họ lấy đâu ra đống quặng quý hiếm này?

“Sao thế? Loại đá màu đen này có vấn đề gì à?” Chú Lê thấy tôi vuốt ve bức tường cả buổi mà không nói gì, bước tới hỏi.

Tôi quay sang nhìn chú, không dám chắc: “Loại đá màu đen này cùng loại với quặng Titan hiếm, nhưng cụ thể là gì thì cháu không rõ.” Nói xong, tôi đưa tay trái tới gần bức tường, kim đồng hồ trên tay đột nhiên chạy rất nhanh.

Chú Lê thấy thế, cũng lấy la bàn ra dò, sau đó nói với vẻ nghiêm trọng: “Từ trường ở đây lạ lắm, la bàn của tôi không dùng được!”

Tôi nghe xong, vội nhìn la bàn trong tay chú, kim la bàn cũng đang xoay tròn chóng mặt như đồng hồ của tôi…

Lúc này, La Hải cũng đi tới chạm nhẹ lên đá, rồi nhướng mày: “Loại đá đen này rất giống với một loại thiên thạch mà tôi từng thấy trước đây.”

“Đá ngoài không gian? Là loại đá gì?” Tôi tò mò hỏi.

La Hải ngửa đầu nhìn tòa tháp cao, nói: “Thật ra đó là một loại thiên thạch, cũng màu đen, đặc điểm của nó chính là có thể thay đổi từ trường chung quanh.”

Triệu Cường nghe ba người chúng tôi nói chuyện, cũng cảm thấy hứng thú với loại đá này, anh ta giơ máy chụp liên tục không ngừng, còn vừa bấm vừa nói: “Đây chính là phát hiện rất quan trọng, nếu chúng ta mang những bức ảnh này về, chắc chắn sẽ khiến cả giới khảo cổ chấn động!”

Vừa nói vậy, Lưu Tử Bình xem thường phản bác: “Giới khảo cổ? Buồn cười thật, xin hỏi có ai ở đây làm trong giới khảo cổ à?”

Tôi nghe ra mùi ghen tị trong lời của Lưu Tử Bình, xem ra giới “Trộm mộ” không đội trời chung với giới “Khảo cổ”!

Triệu Cường không ngờ anh ta chỉ cảm khái một câu, lại bị Lưu Tử Bình mỉa mai, cũng thấy khó chịu. Anh ta đang định phản bác mấy câu thì bị chú Lê ngăn cản: “Được rồi, chúng ta vào trong tìm nước trước đã! Nếu không có nước, dù cậu có tìm được cả ngọn núi vàng thì cũng chỉ là thứ chôn cùng chúng ta thôi!”

Bọn họ thấy nét mặt chú Lê không tốt thì im lặng hết.

Chúng tôi dạo một vòng quanh tòa tháp đen, cuối cùng cũng tìm được cửa ra vào ở phía Bắc.

Đó là cánh cửa gỗ đen hình vòm, bên trên có hai tay cầm bằng đá khắc hình thù kì lạ. La Hải là người đầu tiên đẩy cửa vào, cửa gỗ vừa dày vừa nặng, đẩy mãi mà chỉ hé ra được một cái khe nhỏ. Lưu Tử Bình thấy thế thì tới giúp, hai người hợp sức, cánh cửa từ từ được mở ra.

Ngay lúc cửa mở, mùi hôi thối xộc vào mặt, chú Lê kéo mọi người ra: “Không khí trong này đã bị đóng kín cả ngàn năm, chúng ta tản ra, để cho không khí lưu thông đã, tránh hít phải khí gì có hại.”

Tất cả mọi người nghe xong thì nhanh chóng tráng sang một bên, còn tôi thì bị bóng tối trong cánh cửa hấp dẫn, ở đó như có ai đó đang khóc… Đúng, là một người phụ nữ đang khóc đau thương.

Chú Lê thấy tôi đứng ngẩn trước cửa ra vào không nhúc nhích thì định kéo tôi đi, nhưng thấy vẻ mặt tôi khác thường, chú lo lắng hỏi: “Sao thế? Trong đó có gì kì lạ à?”

Tôi nhìn về phía chú, hơi ngơ ngác, rồi khẽ nói: “Cháu không chắc trong đó là gì, nhưng cháu có cảm giác không hay lắm.”

Chú Lê nghe xong, hỏi lại ngay: “Không phải là người mất tích ở trong đó đấy chứ?”

Tôi quay sang, lại nhìn chằm chằm vào bóng tối, nghiền ngẫm nói: “Cháu không biết, nhưng chắc trước khi chết, ông ta đã vào trong này rồi.”

Nửa tiếng sau, La Hải thăm dò trước cửa một chút: “Chắc không khí bên trong đã thoát ra ngoài kha khá rồi đấy.”

Lúc này, Triệu Cường lấy một cây gậy phát sáng trong ba lô ra, anh ta bẻ nó rồi ném mạnh vào trong… Tiếng cây gậy rơi vang ra, chắc không gian bên trong rất rộng lớn. Có lẽ là vì nghề nghiệp, La Hải và Lưu Tử Bình đi vào đầu tiên, còn Diệp Tri Thu thì rõ ràng chẳng muốn vào…

Vì là kiểu người thương hoa tiếc ngọc, nên tôi tới gần Diệp Tri Thu, cười nói: “Sao thế? Sợ à?”

Diệp Tri Thu xanh mặt, nhìn bóng tối sau cửa: “Tuy là thành cổ này chắc đã hơn hai nghìn năm rồi, nhưng tốt xấu gì đứng bên ngoài vẫn thấy được bầu trời, còn vào trong…”

“Yên tâm, chẳng phải vẫn còn chúng tôi sao, trời sập vẫn còn đám đàn ông chúng tôi chống, đừng sợ!” Vừa nói, tôi vừa trưng nụ cười chuyên dùng để dỗ mấy em gái lúc còn đi học.

Đinh Nhất đứng sau lưng, thấy tôi và Diệp Tri Thu chắn trước mặt mãi mà không đi, thì bước vào trước. Tôi thấy ngoài này chỉ còn hai người thì vội kéo cô ấy vào theo.

Quả nhiên giống như tôi nghĩ, không gian bên trong khá rộng, vừa bước vào là một đại sảnh trống hoắc, nhờ ánh xanh của cây phát sáng, có thể thấy nền đại sảnh cũng được lót bằng loại đá màu đen, đứng trên đó, cảm giác như từng cơn lạnh lẽo cuồn cuộn dâng lên…

“Trong này lạnh quá!” Diệp Tri Thu ôm vai nói.

“Chuyện này rất bình thường, dù sao ở đây, cũng đã hai nghìn năm không được mặt trời rọi vào, chắc chắn âm khí rất nặng. Tóm lại, mọi người cẩn thận một chút, nhất là phải chú ý dưới chân.” Chú Lê vừa nói vừa soi đèn pin đến những nơi mà cây phát sáng không chiếu tới được.

La Hải cũng huơ đèn pin khắp nơi như đang tìm thứ gì đó… Đột nhiên, anh ta nhìn về phía Lưu Tử Bình, sau đó chỉ về một góc phía Tây. Lưu Tử Bình hiểu ý, lấy ngay ra một cái bật lửa đi về hướng đó.

Tôi cũng nhìn sang đấy, thì ra ở đó còn có một đế đèn. Lưu Tử Bình đi tới đốt đèn lên, sau đó tự dưng vang lên mấy tiếng “Phụt! Phụt”, tất cả những ngọn đèn khác trong đại sảnh cùng sáng lên.

Cả không gian lập tức ngập trong ánh đèn sáng trưng, đương lúc mọi người bị cảnh tượng này thu hút, cảm khái hệ thống đèn được thiết kế tài tình, thì bất chợt, Diệp Tri Thu đứng cạnh tôi sợ hãi kêu lên: “A… Ai… ai đang ở đó?”

Câu này quả không đùa được đâu, chỗ này vốn trống hoác, vừa nói đã nghe tiếng vọng lại, Diệp Tri Thu lại đứng rất gần tôi, cô ấy kêu lên như vậy, khiến tôi sợ đến mức trốn sau lưng Đinh Nhất.

Thật ra không chỉ mình tôi, chắc ai ở đây cũng bị cô ấy dọa. Nhưng chỉ có Đinh Nhất vẫn bình tĩnh, không thể hiện gì.

Mọi người nhìn về phía Diệp Tri Thu, mặt cô ấy tái mét, môi run run, tay chỉ vào phía Đông đại sảnh, mãi không nói nổi nên lời. Mọi người nhìn theo hướng cô ấy chỉ, tiếp đó, chúng tôi đều trông thấy cảnh tượng kinh dị khiến ai cũng sợ hãi… Ở phía Đông đại sảnh, có một người ngồi thù lù ở đó!

Đấy là một người phụ nữ, một người phụ nữ mặc bộ váy cưới đỏ thẫm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui