Người Tìm Xác



""/ Hàn Cẩn cười khanh khách, hỏi: “Sao thế? Không nhận ra à?” Tôi lắp bắp: “Sao..

Làm sao có thể chứ? Chỉ là..

Chỉ là hơi bất ngờ, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Hàn Cẩn lại cười khanh khách: “Kim Bảo thế nào? Cậu đi tới chỗ này có phải không ai trông nó không.” Tôi cười: “Nó á? Ăn tốt uống tốt, lúc chúng tôi ra ngoài làm việc đều gửi nó bên nhà hàng xóm

Đúng rồi gần đây nó béo lên khá nhiều, bác sĩ thú y nhìn thấy còn khuyên cho nó giảm cân...”

“Vậy tôi yên tâm rồi, trước giờ tôi vẫn lo lắng cho nó...” Hàn Cẩn hơi suy nghĩ.

Tôi bĩu môi: “Tôi còn tưởng cô sẽ nói người cô lo lắng nhất là tôi chứ?” Nhưng Hàn Cẩn nghe3tôi nói thế lại liếc mắt nhìn tôi và bảo: “Cậu nghĩ như thể cũng được.” Không biết vì sao, nhưng tôi có thể cảm giác được Hàn Cẩn đã thay đổi, tuy tôi không nói rõ được cô ta thay đổi ở chỗ nào, nhưng cứ có cảm giác cô ta không giống với khi còn sống

Chắc Biện Thành Vương không muốn đứng đây nghe chúng tôi liếc mắt đưa tình, bèn ho nhẹ một tiếng: “Thế nào, tôi không lừa anh chứ? Chỉ cần là chuyện tôi đã đồng ý với anh thì nhất định sẽ làm.” Nhưng tôi nghe xong lại không quá cảm kích mà nói: “Tôi cảm ơn ngài đã cho tôi gặp mặt Hàn Cần một lần, nhưng tôi nhất định vẫn phải tìm tinh phách của anh1em tôi về, nếu không cả đời này anh ta chỉ có thể nằm trên giường

Nếu Đinh Nhất biến thành một người tàn phế thì thà rằng anh ta làm một người bình thường mà quên hết mọi chuyện còn hơn.”

Biện Thành Vương cực chẳng đã, nói: “Chuyện đâu có nghiêm trọng đến mức như anh nói! Không phải anh chỉ muốn tìm về hồn phách đi lạc của người anh em mình thôi à? Chỉ cần anh không tìm hiểu quan hệ giữa anh ta và Bạch Khởi thì tôi sẽ có biện pháp giúp anh.”

Thật ra lúc đó tôi muốn bật lại một câu là tôi dựa vào đầu mà tin ngài! Những lời đến miệng thì tôi lại nuốt xuống

Dù sao người ta cũng cầm đầu ở chỗ này, nếu tôi3nói quá khó nghe cũng không tốt

Thế là tôi suy nghĩ rồi bảo: “Diêm Quân điện hạ có biện pháp thì tốt! Chỉ cần người anh em của tôi có thể tỉnh lại thì tôi chắc chắn sẽ không tò mò mối quan hệ của anh ta với Vũ An Hầu nữa.”

Biện Thành Vương hài lòng gật đầu, ông ta nói: “Thật ra biện pháp này vô cùng đơn giản, chỉ cần anh cẩm ngày sinh tháng đẻ của anh ta để gọi hồn về tại nơi bị thất lạc là được.”

Tôi còn tưởng là biện pháp gì chứ, vậy mà nói một lúc lâu lại quay về mấy biện pháp cũ rích của chú Lê? Ai ngờ đúng lúc tôi định thốt lên câu: “Chúng tôi mà biết ngày sinh tháng đẻ của3Đinh Nhất thì cần gì tới tìm ngài?” thì đã thấy Biện Thành Vương móc ra một lá bùa vàng trong ngực, ông ta bảo: “Trên đây có viết ngày sinh tháng đẻ của người anh em của anh, sau khi trở về đốt nó ở chỗ bị lạc mất hồn thì sẽ có thể tìm được hồn phách của anh ta.”

Tôi cầm lá bùa đó lên xem thì phát hiện dường như trên đó có một lớp màng mỏng làm cho tôi không thể nhìn thấy trên đó viết cái gì..

Biện Thành Vương thấy tôi cố sức nhìn chằm chằm ngày sinh tháng để trên lá bùa bèn mở miệng nhắc nhở: “Anh không cần nhìn vì tôi đã tăng thêm một lớp kết giới bảo vệ phía trên đó, sau khi anh9trở về cứ làm theo lời tôi nói là được

Nếu như sau này người anh em của anh còn xuất hiện trường hợp lạc mất hồn, thì anh cứ gọi đại một âm sai tới và bảo hắn nhắn lại cho tôi biết, đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ viết ngày sinh tháng để lên bùa gọi hồn và đưa đến cho anh.”

Tôi thấy chuyện này được giải quyết đơn giản như vậy thì cảm thấy không quá tin tưởng vào chuyện trên này viết ngày sinh tháng đẻ của Đinh Nhất..

Nhưng nghĩ lại Biện Thành Vương không muốn cho tôi nhìn thấy rõ trên này viết cái gì, chỉ sợ bởi vì nó là thật.

Nếu Biện Thành Vương đã nói đến mức này, tất nhiên tôi sẽ không nói thêm gì nữa, tôi bèn chắp tay và nói: “Ơn lớn của Diêm Quân điện hạ, Trương Tiến Bảo tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, nếu sau này có duyên nhất định sẽ báo đáp...” Biện Thành Vương cười khan vài tiếng, nói: “Tốt, hy vọng lúc chúng ta gặp lại, anh vẫn nhớ kĩ những lời đã nói hôm nay...” Tôi nghe ra trong lời nói của Biện Thành Vương đầy ẩn ý, nhưng lúc này tôi đang sốt ruột về cứu Đinh Nhất nên không để ý lời nói của vị Diêm Quân điện hạ này có ý nghĩa gì.

Trước khi chào tạm biệt, tôi đề nghị Biện Thành Vương cho phép Hàn Cẩn tiễn tối, Biện Thành Vương nghe xong không nói gì mà chỉ nhắn Hàn Cẩn trước khi rời đi: “Cô đi tiễn anh ta cũng tốt, có gì cần dặn dò thì nói hết đi.” Sau khi nói xong câu đó, Diêm Quân điện hạ xoay người một cái rồi biến mất không thấy đâu nữa, thể là chỉ còn lại tôi, Hàn Cẩn và Bạch Linh Nhi trừng mắt nhìn nhau..

Lúc này Hàn Cẩn mới vừa cười vừa nói: “Không ngờ quan hệ của cậu rộng nhỉ! Cô tiểu thư rắn này đạo hạnh cũng không thấp đâu, cậu lừa được ở chỗ nào thế?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, Bạch Linh Nhi đã ghen tuông nói: “Cô ta là ai thế?”

Tôi nghe thể tức giận bảo: “Cô ấy là chị cả, đã lấy tôi từ vài năm trước rồi, mau gọi chị đi!” Bạch Linh Nhi nửa tin nửa ngờ: “Sao tôi không biết anh đã cưới vợ?” Tôi cố ý trêu cô ta: “Cô mới quen tôi được bao lâu? Nói thật cho cô biết, ngoài chị cả ra, cô còn một chị hai nữa đó!” Hàn Cân đứng một bên nghe tôi đùa mà cười run cả người: “Cậu cưới tôi lúc nào thế? Tại sao tôi không biết nhỉ? Cậu đừng có mà tùy tiện làm hỏng thanh danh của tôi!” Tôi cười gian, bảo: “Chưa cưới à? Thế tại sao tôi lại nhớ là cô đã đưa tất cả của hồi môn cho tôi thế nhỉ?” Hàn Cẩn nghe xong nói với vẻ không quan tâm: “Đều là vật ngoài thân, người chết rồi chẳng mang đi được.” Tôi sầm mặt lại: “Thật ra tôi tìm cô cũng đã lâu rồi..

Muốn giúp cô tìm nơi an nghỉ, nhưng tôi giúp người ta tìm thi thể nhiều năm như vậy mà lại không tìm được thi thể của cô.” Hàn Cẩn than nhẹ: “Thi thể của tôi cũng đã chìm dưới đáy biển từ lâu, đừng nói là cậu, ngay cả Biện Thành Vương cũng không có cách nào tìm được.” “Tình huống của cô bây giờ thế nào? Chẳng lẽ không định vào luân hồi à?” Tôi hỏi.

Hàn Cẩn trừng mắt nhìn tôi, cô ta nói: “Có một số lời tôi không thể nói quá nhiều với cậu, nhưng cậu phải nhớ kĩ, thân phận của cậu và tôi đều có bí mật, hiện giờ cậu chẳng nhớ được gì cả nhưng chờ khi cậu quay về Âm Ti lần nữa thì sẽ hiểu thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui