Chẳng lẽ là Ngô Triệu Hải tự mình cưa? Mục đích vì muốn chúng tôi mắc câu? Nhưng cái giá này có vẻ quá lớn, ông ta làm như vậy thì chẳng khác gì được không đủ bù mất, cho nên chuyện này chắc không phải Ngô Triệu Hải làm
Lúc này Ngô Trường Hà nói với chúng tôi: “Được rồi, tôi đã nói tất cả những gì mình biết, mấy người đi nhanh lên đi! Đừng để Ngô Triệu Hải biết mấy người đến tìm tôi! Nếu không đối với mấy người và tôi đều không tốt...” Chúng tôi đương nhiên biết Ngô Trường Hà không phải nói quá lên, bèn chào tạm biệt ông ta rồi vội vàng rời khỏi Đào Hoa Cốc.
Khi chúng tôi về đến homestay, đúng lúc gặp Ngô Vũ vừa ngủ3dậy, Ngô Vũ vốn thật thà nên còn nghĩ rằng chúng tôi vừa mới xuống nhà, thể là anh ta vội mời chúng tôi đi đến phòng ăn để ăn sáng
Tôi nhìn cậu thanh niên không hề có suy nghĩ âm mưu gì này mà thầm nghĩ, nếu như anh ta biết chú Hải chính là cha ruột của mình thì sẽ có cảm giác gì? Giật mình? Vui mừng? Hay là căm phẫn? Lúc ăn cơm, Ngô Vũ đã nói cho chúng tôi biết, buổi sáng anh ta đã nhận được điện thoại của Ngô Triệu Hải, ông ta báo giữa trưa mới có thể trở về, Ngô Triệu Hải còn nhờ Ngô Vũ nhắn với chúng tôi, nếu như hôm nay còn muốn đi dạo ở đâu, Ngô Vũ sẽ dẫn chúng tôi đi.
chú1Lê lập tức nói với Ngô Vũ: “Sáng hôm nay cậu dẫn bọn tôi đi dạo vài vòng ở Đào Hoa Cốc, sau khi trở về sẽ lại đi đến chỗ cây thông một lần nữa.” Ngô Vũ đáp ứng ngay mà không nói thêm câu gì, bởi vì anh ta cảm thấy chúng tôi cũng nên đi Đào Hoa Cốc để xem tình huống bên trong.
Ăn sáng xong, trước tiên chúng tôi tạm thời trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, còn chú Lê thì thừa dịp trong khoảng thời gian này mà gọi đi mấy cuộc điện thoại quan trọng
Tất cả những cuộc gọi này đều là gọi cho đám bạn tốt của chú ấy, chú ấy muốn hỏi thăm xem, trong bọn họ có ai biết chuyện năm đó liên quan đến Hoàng8Cần Thần không.
Vậy mà gọi điện thoại một vòng xong, chú Lê cũng chỉ hỏi thăm được một chút tin tức, năm đó Hoàng Cẩn Thần đã từng tính ra mình có một đại kiếp, cho nên ông ta thu xếp xong mọi chuyện rồi rời khỏi nơi ở cũ để tránh kiếp nạn này
Hơn nữa sau này ông ta đã hoàn toàn biến mất, không ai biết vị Hoàng đại sư này đi đâu, bây giờ còn sống hay đã chết...
chú Lê sau khi gọi điện thoại xong bèn ngồi trên ghế salon than thở: “Con người đúng là không thể sống quá cô độc, nếu không có một ngày đột nhiên biến mất chắc cũng không có ai đến hỏi thăm...”
Tôi ngồi bên cạnh chú mà cười bảo: “Điều này chủ có thể yên9tâm, nếu như có một ngày chú cũng như vậy, hai tên đồ đệ cùng đứa cháu này dù phải đào sâu ba thước đất cũng phải tìm được chú!”
chú Lê bực mình mắng: “Xéo đi! Cháu không nói được câu nào tử tế à?”
Chú họ lúc này cũng nói đầy ẩn ý: “Xem ra vị Hoàng đại sư này cuối cùng vẫn không tránh được kiếp số! Điều này phải trách hắn ngu như lợn, đã tính ra được kiếp số mà vẫn không tránh được?!” chú Lê lại lắc đầu bảo: “Chắc là Hoàng đại sư không muốn làm quá tuyệt tình!” Tôi hiểu ý trong lời nói của chú Lê và chú họ, bởi vì có một số việc nếu muốn chống lại trời thì nhất định phải đánh đổi khá nhiều, mà7những việc trả giá này bình thường đều phải dùng tính mạng của người khác ra trao đổi..
Cho nên chú Lê mới nói vị Hoàng đại sư này không muốn làm quá tuyệt tình, nếu không chưa chắc ông ta đã gặp kiếp nạn mà đến thôn Nhạn Lai
Nói thẳng ra là Hoàng đại sư không muốn làm những việc hại người lại mình, cho nên mới không thể thay đổi số mạng của mình.
Lúc này Ngô Vũ gõ cửa phòng của chúng tôi và hỏi bây giờ đã xuất phát đi Đào Hoa Cốc được chưa? chú Lê mở cửa trả lời: “Đi thôi, chúng tôi cũng đang định ra ngoài gặp cậu.” Khi chúng tôi quay lại Đào Hoa Cốc, Ngô Trường Hà đã không còn ở đó, chắc ông ta chỉ xử lý một ít việc của cây đào vào lúc sáng sớm, nên bây giờ đã trở về nhà
Chúng tôi vừa đi vào Đào Hoa Cốc, Ngô Vũ đã dùng về mặt tiếc nuối nhìn đám cây đào đang chết dần chết mòn, anh ta nói: “Cũng chẳng biết đến đầu xuân sang năm còn được lại mấy cây, ở nơi này cứ vào mùa hoa nở rộ là thời điểm đẹp nhất! Chỉ mong nơi này còn có thể khôi phục lại được vẻ đẹp trước kia...”
Tôi bèn hỏi anh ta: “Vậy lúc anh còn bé chưa từng xảy ra loại tình huống như thế này bao giờ à?”
Ngô Vũ lắc đầu: “Ở trong ấn tượng của tôi, mảnh rừng đào này mãi mãi nở đẹp như vậy, cho tới bây giờ nó vẫn chưa từng xảy ra hiện tượng này.” Tôi thấy có vẻ Ngô Vũ không nói dối, tối thiểu nhất cho tới bây giờ là anh ta không kế thừa được thủ đoạn cùng lòng dạ của lão cha anh ta
Đương nhiên đây cũng có lẽ là bởi vì anh ta còn không biết một số chuyện ở trong thôn, vì khi nội tâm một người phải gánh vác quá nhiều, sẽ trở thành kẻ có tâm tư sâu như biển.
Vì trước đó chúng tôi đã đến Đào Hoa Cốc rồi, nên mấy người chúng tôi không nấn ná quá lâu ở đây mà lại tiếp tục ngồi lên xe ngắm cảnh của Ngô Vũ, đi thẳng lên núi..
Lần này chúng tôi bảo Ngô Vũ đi đường vòng đưa chúng tôi đến Vọng Nhạn Đài, đây cũng là điểm danh thắng duy nhất không chịu ảnh hưởng
Khi chúng tôi đi đến cái gọi là “Vọng Nhạn Đài” này, tôi cảm thấy hơi thất vọng một chút, bởi vì nơi này kém hơn rất nhiều so với “Đào Hoa Cốc” và “Cây thông cô đơn”, ở đây được dựng lên một cái sạp gỗ, ngồi có thể nhìn thấy khe suối phía dưới
Tôi đoán chắc mấy con ngỗng trời hay bay xuống chỗ này, chủ yếu là bởi vì bọn chúng muốn uống nước suối.