Cái tên đã đốn cây kia, mặc dù đã phá hủy mắt trận của trận pháp phong thủy, nhưng cũng không làm trận pháp bị hỏng hoàn toàn, sở dĩ được như vậy chính là bởi vì cái khe suối kia vẫn còn ở đó..
Chú họ tôi nói, nếu như chú ấy là cái kẻ muốn phá hủy trận pháp thì trước tiên sẽ phải phá hủy khe suối này trước! Chuyện này đơn giản hơn rất nhiều so với việc cưa đổ mắt trận là cây thông già trăm năm, mà lại là nhất kích trí mạng
Tôi nghe mà vội nói: “Trước hết chúng ta đừng nghĩ tới chuyện làm sao một kích trí mạng, vì toàn bộ chân tướng của chuyện đó vẫn còn chưa được làm rõ, mà3trước mắt cũng không thể đoán được nếu phá hủy cái trận pháp chỉnh thể thì sẽ mang đến cho thân Nhạn Lai hậu quả gì, nếu chỉ là gặp xui xẻo thì còn đỡ, nhỡ mà gây chết người thì làm sao bây giờ? Dù sao trong thôn cũng có rất nhiều người vô tội.”
Kết quả chú họ nghe tôi nói thể lại lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên đời này lấy ở đâu ra nhiều người vô tội như vậy? Ở một số thời khắc người không biết chân tướng chưa hẳn đã vô tội..
Ngô Vũ vô tội sao? Cậu ta không biết chân tướng sự thật, thế nhưng lại có người phải chết thay cho cậu ta
Mà cho dù tương lai sẽ có ngày cậu ta biết đến1cũng chưa chắc đã áy náy, chỉ sợ cậu ta lại tiếp nhận cái công việc hại người này từ tay cha mình mà thôi.” Tôi biết mặc dù chú họ nói hơi cực đoan, nhưng vấn đề của sự tình chính là như thế
Mặc kệ cái bí mật mà Ngô Triệu Hải muốn bảo vệ là gì, thì nó đều được nhà họ Ngô truyền thừa xuống bên dưới
Có lẽ năm xưa Ngô Triệu Hải cũng đơn thuần như Ngô Vũ bây giờ, nhưng cuối cùng thì cũng có một ngày anh ta sẽ biến thành Ngô Triệu Hải như bây giờ, thành tộc trưởng của nhà họ Ngô.
“Hiện tại còn một vấn đề chưa được làm rõ, chính là âm hồn ở trên quyển gia phả nhà họ Ngô8rốt cuộc là ai?” Tôi nói.
Đàm Lỗi ngẫm nghĩ: “Không phải là vị cao nhân của nhà họ Ngô năm đó đã bày trận pháp à?” Đinh Nhất lắc đầu: “Tôi không tin cái tên bày trận này sau khi chết sẽ lương tâm trỗi dậy, sau đó cảnh báo những người ngoài như chúng ta cẩn thận với con cháu của hắn...” Tôi gật đầu: “Cháu đồng ý với quan điểm của Đinh Nhất, âm hồn cảnh cáo cho chúng ta không phải là người nhà họ Ngô.”
“Vậy thì chỉ có thể là người đã từng chết bởi mắt trận trong suốt trăm năm qua...” Chú họ nói với vẻ thần bí
Nghe chú họ tôi nói như vậy, chú Lê lại cầm tờ danh sách kia lên quan sát cẩn9thận rồi bảo: “Rốt cuộc là ai trong số bọn họ đây?” Tôi suy nghĩ: “Mặc dù cháu đã nhìn thấy mặt người này, nhưng trên gương mặt của hắn ta đều là màu đen nên cháu không nhìn thấy rõ mặt của hắn, nhưng tuổi thì khoảng trên dưới năm mươi, vóc người tầm trung..
Đúng rồi, mái tóc bị bạc trắng một nửa.” chú Lê gật đầu, nói: “Vậy là được rồi, tuy chú chưa từng gặp Hoàng Cần Thần, nhưng lại biết rõ một số chuyện của ông ta
Nghe cháu miêu tả thì phải đến tám phần là người cuối cùng chết trong mắt trận - Hoàng Cần Thần
Với tính tình của ông ta thì nếu như bị chết thảm trong trận pháp, chắc dù có làm ma cũng7sẽ không yên.” Ai ngờ lúc này chú họ lại nói: “Tại sao tôi cứ có cảm giác tay Hoàng đại sư này đã biết trước âm mưu của Ngô Triệu Hải lúc còn ở trên núi rồi nhỉ? Nếu không tại sao ông ta lại muốn nhét tờ giấy cảnh báo vào trong tay Ngô Trường Hà?”
Tôi cũng cảm thấy khó hiểu: “Nếu ông ta đã biết thì vì sao còn muốn đi lên đó? Không phải là tự tìm đường chết à?” chú Lê lắc đầu: “Có lẽ lúc ấy Hoàng đại sư khá tự tin vào mình, đồng thời đánh giá thấp uy lực của trận pháp phong thủy này.”
“Chẳng phải chú vừa mới nói chỉ cần phá hủy con suối kia là có thể phá hỏng toàn bộ địa mạch ở đây à? Vậy vì sao Hoàng đại sư lại không làm như vậy?” Đàm Lỗi cảm thấy rất khó hiểu.
chú Lê ngẫm nghĩ: “Có hai loại khả năng, một là Hoàng đại sự không phát hiện ra Vọng Nhạn Đài kia mới chính là phần đầu rồng của địa mạch, vì dù sao năm đó nơi này cũng không phải là khu du lịch, trong một thời gian ngắn Hoàng đại sư không phát hiện ra khe suối này cũng là bình thường
Loại khả năng thứ hai chính là Hoàng đại sư đã tìm ra được khe suối, nhưng vì cân nhắc đến hậu quả khi phá đại trận phong thủy, cho nên ông ta mới lựa chọn hy sinh bản thân.”
Nghe thấy cả hai khả năng này đều có thể xảy ra, đặc biệt là cái thứ hai, giả thiết năm đó, khi vị Hoàng đại sư biết nếu mình phá hủy trận phong thủy có thể sẽ hại chết tất cả các thôn dân, vậy ông ta sẽ còn đi phá hủy khe suối nữa không? Tôi tin một người biết rõ đạo trời tuần hoàn, nhân quả báo ứng hắn sẽ không dùng nhiều mạng người như vậy để đổi lấy mạng của mình.
Buổi sáng cùng ngày, sau khi mấy người chúng tôi chẳng thảo luận ra được cái gì cả, vốn nghĩ buổi chiều gặp Ngô Triệu Hải sẽ hỏi ông ta, để xem ông ta có thể nói thật với chúng tôi vài lời không
Nhưng không ngờ, lúc ăn cơm trưa Ngô Vũ lại nói với chúng tôi rằng, Ngô Triệu Hải tạm thời đang đi lên tỉnh mời một vị giáo sư Lâm chuyên về lâm nghiệp về, để xem ông ta có cách nào cứu vớt mấy cây hoa đào không.
Nghe xong mà tất cả chúng tôi đều cảm thấy gã Ngô Triệu Hải này đang có ý né tránh chúng tôi, nhưng chúng tôi lại không tìm ra được vấn đề của ông ta, điều này khiến cho người ta cảm thấy tức giận vô cùng, nhưng không thể làm gì được.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Ngô Vũ: “Chú ba Ngô Triệu Lâm của anh vẫn luôn ở bên ngoài làm ăn, ở quế phát sinh chuyện lớn như vậy mà ông ta không hề nói sẽ quay trở về thăm quê à.”
Kết quả Ngô Vũ lại nói với tôi rằng: “Trước kia tôi đã từng nghe cha tôi nói rằng, lúc chú ba còn rất nhỏ đã được đem cho người khác nuôi, cho nên hiện tại chú ấy không được tính là người của họ Ngô chúng tôi nữa, nên trong thôn xảy ra chuyện gì, chú ấy không cần gấp gáp trở về.” “Đem cho người khác? Tại vì sao lại đem cho đi? Không phải bởi vì nghèo quá không nuôi nổi đấy chứ?” Tôi hơi ngạc nhiên
Nhưng hiển nhiên là Ngô Vũ cũng không biết đáp án, tóm lại từ nhỏ tới giờ anh ta chưa từng thấy vị chú ba này quay về thôn Nhạn Lai lần nào, nhưng những năm anh ta học đại học ở bên ngoài, vị chú ba này rất thường xuyên đến thăm anh ta, cho nên anh ta cảm giác chú ba của mình vẫn rất coi trọng thân tình,