Người Tìm Xác

Nhà của Cao Tuyết ở chung cư của bên thuế, bố mẹ cô bé đều làm trong Cục thuế, là công chức nhà nước. Khi Bạch Kiện liên hệ với gia đình họ, cha của Cao Tuyết là Cao Bắc Xuyên đã từ chối, vì ông sợ vợ mình sẽ lại bị kích thích.

Nhưng khi nghe Bạch Kiện nói đã bắt được nghi phạm, nhưng tên kia không nói ra chỗ giấu xác, nên họ muốn tới nhà những nạn nhân để tra xem có manh mối nào hữu ích, tìm được chỗ giấu xác không.

Cao Bắc Xuyên vẫn là một người khá lý trí, ông không giống vợ tự lừa mình dối người, tưởng tượng ra con gái vẫn còn sống. Tâm nguyện duy nhất hiện giờ của ông chính là có thể tìm được di thể của con, để lấy lại công bằng cho cô bé.

Khi biết đã bắt được nghi phạm, ông ấy muốn tới gặp gã một lần, nhưng bị Bạch Kiện từ chối, bởi vì nó không phù hợp với quy định. Nhưng nếu sau này đến lúc nghi phạm phải đền tội, thì Cao Bắc Xuyên có thể nhìn thấy gã trong quá trình thẩm vấn ở tòa án…

Tới nhà họ Cao, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang đứng ở dưới chờ chúng tôi. Bạch Kiện nói với tôi rằng người này chính là bố của Cao Tuyết, Cao Bắc Xuyên. Vì sợ vợ mình đau khổ nên Cao Bắc Xuyên đã phải nghĩ cách để đưa vợ ra ngoài, rồi mới dám để chúng tôi vào nhà.

Trong chung cư của Cục thuế, nơi nhà họ Cao ở là một tòa nhà đời cũ, bài trí bên trong cũng khá xưa. Diện tích trong nhà không quá lớn, có hai phòng ngủ và một phòng khách. Cho tới giờ, vợ của Cao Bắc Xuyên vẫn giữ lại căn phòng của con gái, bà ấy sợ một ngày cô ấy về nhà lại không có chỗ ở.

May mắn thay, đây chính là điều tôi cần, bình thường thân nhân của những người mất tích đều có tưởng niệm khá sâu, nên thường sẽ giữ căn phòng hoặc đồ đạc mà người mất tích đã dùng lúc trước, đây là điều kiện có lợi cho công việc của tôi.

Khi tôi nói muốn vào phòng của Cao Tuyết, dù Cao Bắc Xuyên không hiểu lắm, nhưng ông ấy vẫn tự đưa tôi đến đó.

Đây là căn phòng của một cô bé 14 tuổi, bên trong bày đầy búp bê vải, trên tường treo một vài tấm áp phích của những minh tinh Hồng Kông. Cao Tuyết mất tích vào năm 97, năm Hồng Kông sáp nhập lại với Trung Quốc. Nếu bây giờ cô ấy còn sống, thì cũng tầm tuổi tôi.

Nên tôi thấy không mấy khó khăn trong việc tìm được món đồ yêu thích của Cao Tuyết… Nhưng khi tôi chạm vào khắp các tấm áp phích và những con búp bê vải kia xong, thì không hề cảm thấy tàn hồn của cô ấy. Xem ra những thứ này không phải là món tôi cần!

Sự tự tin vừa nãy của tôi biến mất ngay tắp lự, sao cô bé này lại không giống như người bình thường thế? Tôi đành phải mở ngăn kéo bàn học ra, phát hiện bên trong có rất nhiều băng nhạc cát xét!

Thứ này quá cổ rồi, nhưng ngẫm lại cũng đúng, năm đó tôi cũng từng có những băng nhạc như thế này, nhưng sau đó cứ tặng người này người nọ rồi mất dần, giờ thì chẳng còn cái nào cả.

Tôi tiện tay rút ra một cuộn băng thu nhạc của Lưu Đức Hoa, đều là bản chính cả! Xem ra năm đó, nhà họ Cao cũng rất khá giả! Tôi nhìn vô số những băng nhạc được xếp ngay ngắn trong ngăn kéo, chứng minh năm đó Cao Tuyết hẳn là rất yêu quý những chiếc băng này.

Nghĩ vậy, tôi chạm nhẹ qua mỗi hộp băng, thử tìm ra cuốn băng mà Cao Tuyết yêu thích nhất.

Đột nhiên, ngón tay của tôi dừng lại ở cuộn album của Nhậm Hiền Tề, một ít hình ảnh xông vào đầu…

Trước đó tôi chỉ nhìn thấy Cao Tuyết qua ảnh thẻ học sinh, giờ nhìn thấy mới biết cô gái này ở thời điểm 14 tuổi đã dậy thì rồi. Dù vóc dáng không cao lắm, nhưng cô ấy có làn da rất trắng. Gương mặt cô bé làm người ta muốn nhéo mấy cái.

Tổng thể mà nói thì đây là một cô bé rất đáng yêu, tận đáy lòng tôi thật sự không mong có chuyện xấu xảy ra với cô ấy. Nhưng tôi biết đó là chuyện không thể nào, bởi vì đã cảm nhận được tàn hồn của Cao Tuyết, chứng tỏ cô bé đã chết rồi.

Tôi tiếp tục cảm nhận những ký ức khi còn sống của cô…

Cao Tuyết là lớp phó học tập trong lớp, tất cả các mặt của cô bé đều rất xuất sắc, cũng là đối tượng được rất nhiều nam sinh trong lớp thầm mến. Trong rất nhiều những nam sinh này, Cao Tuyết hơi có cảm tình với lớp phó thể dục, hai người cũng thường xuyên vì chuyện của lớp mà tiếp xúc với nhau.

Thực ra không phải mối tình đầu nào cũng là tai họa như trong mắt của những bậc làm cha mẹ, có những mối tình thuần khiết giống như của Cao Tuyết với cậu bạn lớp phó thể dục kia. Hai người mỗi ngày đều hẹn hò ở rừng cây trong trường, nhưng khi đó họ chỉ thường học bài cùng nhau thôi.

Một buổi tối nọ, Cao Tuyết giống như mọi ngày, sau khi tan học thì đi tới chỗ cũ để chờ cậu bạn kia. Nhưng không hiểu vì sao mà tối hôm đó cậu bạn kia lại không xuất hiện, cũng chính lúc ấy, Cao Tuyết gặp Chử Hoài Lương…

Ký ức lúc sau đều rất mơ hồ, tuy với tôi thì lúc này là quan trọng nhất, nhưng Cao Tuyết lúc đó thì có lẽ đã bị dọa đến mức quá sợ hãi, nên ký ức trong tàn hồn vừa hỗn loạn, vừa mơ hồ. Tôi thực sự không nhìn rõ được Chử Hoài Lương đưa cô ấy đi đâu.

Nhưng điều khiến tôi phải giật mình hoảng hốt, chính là ở trong trí nhớ của Cao Tuyết, tôi nhìn thấy một gã đàn ông khác. Tôi chưa từng nhìn thấy gã trong tập tư liệu 4.18, là một người hoàn toàn xa lạ, nhưng gã chính là đồng lõa của Chử Hoài Lương.

Rời khỏi nhà của Cao Tuyết, tôi nói hết những hình ảnh mà mình nhìn thấy cho họ. Khi Bạch Kiện nghe thấy Chử Hoài Lương còn có một đồng bọn thì cũng bàng hoàng. Nhưng lúc phân tích lại cẩn thận, họ đều nhất trí cho rằng, chính bởi vì có đồng bọn nên có một số việc mới được hợp lý hóa.

Trong trí nhớ của Cao Tuyết, tôi được biết người này cũng làm ở trường…

Bạch Kiện lập tức đưa chúng tôi trở về Cục, sau đó anh ta mang ra toàn bộ hồ sơ của các giáo viên trong trường ra, nhưng tôi không thấy gã đó.

Tôi lắc đầu: “Không phải những người này, trông gã nhỏ tuổi hơn Chử Hoài Lương, nhưng cơ thể rất rắn chắc, giống công nhân làm lao động chân tay lâu năm.”

Bạch Kiện nghĩ một lúc, lại lấy ra một xấp hồ sơ đưa cho tôi: “Cậu thử nhìn xem trong này có không? Đây đều là những nhân viên hỗ trợ và lao công của trường học.”

Tôi nhận tập hồ sơ, cẩn thận quan sát, đột nhiên một khuôn mặt quen thuộc đập vào tầm mắt: “Chính là hắn!” Tôi hưng phấn kêu lên! Đinh Nhất và chú Lê cũng thò đầu sang nhìn thử.

Gã này tên Thẩm Cường, là một lao công trong trường. Bình thường gã hay phụ trách sửa chữa một vài thiết bị ở phòng các thầy cô giáo. Chắc gã rất quen thuộc với từng góc trong ngôi trường này và cũng có khả năng cung cấp nơi giấu các thi thể.

Căn cứ vào thông tin trong tư liệu, thì năm đó Thẩm Cường này còn kiêm cả chức lái xe hàng cho trường học, nên gã thường xuyên lái một chiếc xe chở hàng nhỏ ra ra vào vào trường học.

“Bây giờ gã này đang ở đâu?” Tôi vội hỏi Bạch Kiện.

Anh ta lập tức mở hệ thống quản lý hộ tịch ở Cục công an, điều tra địa chỉ của Thẩm Cường, nhưng kết quả thu được lại ngoài ý muốn. Thì ra tên này mắc bệnh ung thư và qua đời một tháng trước rồi! Nên tên của hắn đã bị xóa trong hộ tịch.

Lòng tôi lạnh lẽo, tên chết tiệt này sớm không chết, muộn không chết, phải chờ đến lúc chúng tôi bắt đầu tra ra được gã thì mới chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui