Người Tìm Xác

Nhưng cho dù lúc đó cảnh sát mở rộng điều tra cũng vẫn không thu được manh mối nào có ích, đến đường cùng vụ án này đành phải gác lại.

Thoắt cái đã qua bảy năm, thi thể người đàn ông không đầu kia vẫn còn được lưu giữ trong ngăn lạnh ở phòng chứa xác, giống như nhắc nhở người ta rằng, vẫn còn một vụ án không có manh mối nên vẫn chưa phá được…

Tôi nghe Bạch Kiện kể xong vụ án bảy năm trước, thầm nghĩ đúng là một vụ khó. Nhưng lúc nãy tôi đã đồng ý sẽ giúp anh ta, bây giờ chỉ có thể làm người tốt đến cùng.

Vì sợ chú Lê có chuyện gì cần, nên tôi định đi một mình. Nhưng sau khi gọi cho chú Lê, chú ấy lại bảo Đinh Nhất đi cùng tôi, nói thẳng ra là không yên tâm để tôi làm việc một mình, có Đinh Nhất bên cạnh ít ra cũng không phải lo về sự an toàn của tôi.

Hôm sau, hai chúng tôi và Bạch Kiện cùng lái xe đến thành phố Tân Giang, vì được cho phép đặc biệt, nên Bạch Kiện nhanh chóng lấy được một ít tư liệu ban đầu của vụ án và quần áo nạn nhân đến.

Quần áo của người đã chết bảy năm, nghĩ đến đã thấy buồn nôn, nhưng đây là vật chứng duy nhất trên xác chết, tôi nhất định phải xem. Đó là một bộ đồ bình thường, áo thun ngụy trang mà quần bằng vải kaki, từ cổ áo thun có thể thấy vẫn còn vết máu dính trên đó.

Nhìn theo tư liệu năm đó, những quần áo này căn bản không phải manh mối hữu dụng, vết máu trên cổ áo là máu của nạn nhân. Nhưng có một điểm khả nghi, là lúc phát hiện thi thể, nạn nhân không mang giày.

Những vật chứng này chúng tôi chỉ được nhìn, không được mang đi, cho nên tôi cố gắng cảm nhận một chút, tìm kiếm xem có chút tàn hồn của người chết hay không… Thế nên tôi chịu đựng cảm giác khó chịu, đưa tay chạm vào bộ quần áo bảy năm chưa giặt…

Kết quả là… không có gì hết?

Thật ra, chuyện này cũng bình thường, dù sao đây chỉ là bộ quần áo người đó mặc khi chết, chưa chắc đã đáng để anh ta lưu luyến, nên muốn có được manh mối, chúng tôi vẫn phải xem thi thể kia.

Lúc Bạch Kiện đưa chúng tôi đến phòng chứa thi thể, nhân viên phụ trách đăng ký ngây ngẩn nhìn cả ba. Theo như anh ta nói, sau khi xác chết này được đưa vào đây, chưa từng có ai đến xem cả.

Vị nhân viên này còn tỏ vẻ thần bí hỏi tôi: “Có phải phá được án rồi không?”

Bạch Kiện lúng túng nói: “Mau đi… mau đi…”

Đi vào nhà xác, tôi lập tức bị cảm giác lạnh lẽo bao trùm, may mà ở đây trừ cái xác không đầu thì chỉ còn hai cỗ thi thể khác. Một là nhảy lầu chết, hai là bị tai nạn chết.

Thật ra tôi không muốn đến những chỗ thế này, không phải vì tôi cảm thấy nó xui xẻo, mà vì ở đây có nhiều thi thể, nếu như tôi cảm nhận hết ký ức khi còn sống của họ, đó sẽ là một chuyện rất đau đớn, dù sao tinh lực của tôi cũng có hạn.

Cũng may hôm nay ở đây không đông khách…

Nhưng tôi vẫn cảm nhận được ký ức của hai thi thể kia, mặc dù đã cố gắng chặn chúng lại. Cái chết của hai người kia dường như không có gì cần bàn luận, người tự tử chết là một học sinh, thi trượt đại học nên nhất thời nghĩ quẩn. Người chết do tai nạn là một kẻ xui xẻo, đang đi trên đường thì đột nhiên xe móc bên cạnh bị nghiêng, cả xe đầy đất đổ lên người khiến anh ta đè, đợi đến lúc mọi người đào được ra thì đã ngạt chết.

Chắc vì hai người kia mới chết nên tôi chẳng cần tốn sức đã cảm nhận được ký ức khi còn sống của bọn họ. Còn vị đại ca không đầu kia, dù tôi đã đến trước mặt rồi vẫn không cảm nhận được gì cả.

Bạch Kiện dựa theo số hiệu mở ngăn kéo chứa xác chết không đầu, hơi lạnh phả ra. Nói thật, tôi thật sự không muốn nhìn cái xác không đầu kia, nhưng đã đồng ý với người ta thì phải làm đến cùng.

Khi Bạch Kiện kéo khóa túi đựng xác xuống, tôi nhìn thấy một thân thể gần như hoàn mĩ. Khi còn sống nhất định người đàn ông này thường xuyên vận động mới giữ được dáng người hoàn mĩ thế này.

Ngoại trừ là cái xác không có đầu, thì cũng không có gì đáng sợ như tôi tưởng tượng. Chắc vì bị đông lạnh một thời gian dài, nên miệng vết thương trên cổ đã khô lại, giống như thịt lợn đông lạnh vậy.

Tôi hít sâu, từ từ chạm vào ngực thi thể, lồng ngực xác chết khi khám nghiệm bị mổ ra, tạo thành một lỗ hổng lớn, mặc dù đã được khâu lại, nhưng trông vẫn rất dữ tợn.

Tôi vừa chạm vào, một số hình ảnh rải rác xuất hiện, đó là một người đàn ông đang lặn dưới nước, anh ta quay người làm tư thế bơi về trước. Hình ảnh tiếp theo lóe lên, trên một chiếc du thuyền có hai thanh niên vừa cười nói vui vẻ, vừa câu cá, trong lúc họ đang nói chuyện, một người hỏi: “Cổ Diệp, trường Đông Giang bọn cậu khi nào thì nhập học?”

Sau đó hình ảnh liên tục biến đổi, cuối cùng là những hình ảnh trước khi anh ta chết…

Những hình ảnh này ngắn ngủi lại không liền mạch, bình thường tôi có thể cảm nhận được toàn bộ ký ức khi còn sống của người chết, nhưng trong tình huống này, chắc là vì thân thể không toàn vẹn.

Tôi kể cho Bạch Kiện những hình ảnh mình nhìn thấy, nhưng chỉ có duy nhất một thứ giá trị, đó là câu nói và hình ảnh cuối cùng trước khi chết… Người chết bị kéo lê trên mặt đất, ánh mắt lúc mơ lúc tỉnh, có lẽ lúc đó anh ta đang bị thương nặng hoặc gần chết rồi.

Mặc dù tôi không nhìn rõ là ai kéo anh ta đi, nhưng tôi lại thấy rất rõ hoàn cảnh xung quanh. Tôi tin rằng chỉ cần đến đó mình nhất định sẽ nhận ra.

Bây giờ kiểu gì cũng vẫn phải đi tìm cái đầu người mới được! Có lẽ chúng tôi phải đi đến ngọn núi kia một chuyến, nghe nói nó được đặt tên theo truyền thuyết về một người mẹ vĩ đại, nhưng thật ra chỉ là do trên đỉnh núi có một tảng đá hình người dựng thẳng đứng, sau đó được người ta nhân cách hóa lên mà thôi.

Trước kia ở đây có rất nhiều khách du lịch, sau đó cũng không biết có phải vì vụ xác không đầu không, mà du khách đến đây ngày càng ít đi.

Tóm lại trước kia mỗi khi đến tiết mẫu thân, chỗ đó phải nói là đông nghìn nghịt, chiêng trống vang trời…

Đa số du khách lên “Vọng Nhi Sơn” đều là những người thích đi bộ, vì không khí thoáng đãng, triền núi thoai thoải, rất thích hợp với những người đã quen ở thành thị đến đây tản bộ, vừa không nguy hiểm lại vừa được rèn luyện thân thể. Đương nhiên, từ sau khi xác chết không đầu được phát hiện, mọi người đến đây đều đi thành đoàn, rất ít khi một hai người đi với nhau.

Vì án chưa được phá, nên lời đồn muôn dạng, nào là thi thể bị người ngoài hành tinh bắt cóc sau đó giết chết, còn nói người là đi vụng trộm với vợ người khác nên bị chồng người phụ nữ đó giết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui