Người Tìm Xác

Đầu tiên Bạch Kiện hỏi anh ta một số vấn đề thông thường, ví dụ như quan hệ năm đó của anh ta và Cổ Diệp? Quen biết thế nào? Thời gian rời đi? Từ đó đến nay có về nước lần nào không?

Đáng tiếc “Sở Thiên Nhất” đã có sự chuẩn bị trước, từ đầu đến cuối anh ta đều để luật sư trả lời thay mình, hoàn toàn không nói lời nào. Bạch Kiện rất đau đầu, nếu tiếp tục như vậy thì chẳng có chút ý nghĩa nào.

Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên nói với Bạch Kiện: “Tôi có thể nói chuyện riêng với Sở Thiên Nhất không, hai bên nói chuyện, không có ai nghe lén hay ghi âm lại? Anh ta không trả lời vấn đề của tôi cũng được, chỉ cần nghe tôi nói thôi, anh thử hỏi xem họ có đồng ý không?”

Bạch Kiện truyền đạt ý của tôi với đối phương, Sở Thiên Nhất suy nghĩ một lát rồi đồng ý, cả hai bên, ngoài tôi và Sở Thiên Nhất, tất cả đều ra ngoài.

“Sở Thiên Nhất” đẩy gọng kính, bình tĩnh nhìn tôi, giống như đang chờ tôi mở lời, thế nên tôi cũng không dài dòng, trực tiếp nói ra thân phận của anh ta.

“Xin chào, ngài Sở, không, có lẽ nên gọi anh là ngài Cổ.”

Tôi vừa nói lời này, “Sở Thiên Nhất” khẽ biến sắc, anh ta không ngờ tôi sẽ nói toạc ra thân phận của mình.

Thấy anh ta mất bình tĩnh, tôi mỉm cười nói: “Anh không cần sợ hãi, cuộc nói chuyện của chúng ta không có người thứ ba biết, anh có thể yên tâm!”

“Sở Thiên Nhất” vẫn không nói gì, nhưng tôi biết trong lòng anh ta đã không còn bình tĩnh nữa.

“Trước tiên, cho phép tôi tự giới thiệu một chút, tôi là một Thông Linh Giả, cho nên tôi biết người bảy năm trước chết trên núi Vọng Nhi Sơn là Sở Thiên Nhất, chứ không phải là anh, ngài Cổ Diệp. Có điều tôi không thể không thừa nhận, anh rất thông minh, có thể che trời vượt biển đi đến bước này. Nhưng tôi cũng rất tò mò, mấy năm nay anh sống có vui vẻ không? Anh giết chết một người đối xử với anh như bạn thân, đoạt lấy tất cả mọi thứ của anh ấy, anh thật sự vui à?”

Lúc này tôi nhìn thấy một nét đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt bình tĩnh kia, nhưng nhanh chóng biến mất, tôi thừa thắng nói tiếp: “Tôi rất hiếu kỳ Sở Thiên Nhất trong lòng anh có địa vị thế nào? Phú nhị đại*? Oan gia? Hay là một người hoàn mĩ hơn so với anh?”

* Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc.

Rốt cuộc, sau khi tôi liên tục truy kích, anh ta ngước mắt, sau đó bóp mi tâm nói: “Tôi chỉ có thể nói, tôi bây giờ càng giống Sở Thiên Nhất hơn bất cứ lúc nào…”

“Nhưng đến cùng anh vẫn không phải Sở Thiên Nhất! Anh giết một người dốc hết tâm can đối xử tốt với anh, chẳng lẽ chỉ vì muốn chiếm cuộc sống tốt đẹp của anh ta? Vậy anh đúng là lòng lang dạ sói!” Tôi đột nhiên tức giận nói.

“Sở Thiên Nhất” cũng dùng âm giọng quãng 8 gào lên với tôi: “Anh thì biết cái gì? Anh có biết năm đó gã đối với tôi thế nào không? Tôi coi gã là anh em! Còn gã? Nghĩ lại vẫn thấy buồn nôn!”

Tôi hừ lạnh: “Hừ… Hóa ra anh biết cả.”

“Sở Thiên Nhất” xám mày xám mặt, tựa như thấy mình vừa nói sai rồi.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, khinh bỉ nói: “Thật ra, anh không cần quá cẩn thận như vậy, tôi biết dù là trong hay ngoài nước, tâm linh cũng không thể trở thành chứng cứ trước tòa. Cho nên, anh có thể thoải mái nói chuyện, cho tôi biết bí mật anh giấu giếm trong lòng nhiều năm như vậy. Tại sao lại giết Sở Thiên Nhất, chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta thích anh ư?”

Có lẽ tôi đã chạm đến cảm xúc của anh ta, cũng có thể do đã nhiều năm không có ai để mở lòng. Dù là hạng người gì, thì cũng cần người lắng nghe suy nghĩ của mình, nếu không trong thời gian dài sẽ chẳng còn được bình thường nữa.

Anh ta cầm cốc cà phê uống cạn, sau đó bình tĩnh nói với tôi thế giới nội tâm bao năm nay chưa bao giờ nói với ai…

***

Cha mẹ chết sớm, tài sản nhà tôi bị họ hàng chiếm mất, sau đó họ thay phiên nhau nuôi tôi. Trong thời gian đó, tôi coi như có thể thấy hết lòng người ấm lạnh, thói đời thay đổi, biết rằng trên đời này ai cũng không đáng tin cậy! Cho dù là cha mẹ mình còn bỏ mình mà đi không phải sao?

Khi học đến cấp hai, mấy người họ hàng cảm thấy học phí quá cao, không ai muốn trả, tôi phải nghỉ mất hai năm. Sau đó họ vứt cho tôi một bọc quần áo, ném vào viện mồ côi.

Mặc dù bị đưa vào viện mồ côi, nhưng tôi được đi học nên cũng coi như khá hơn. Lúc tôi học cấp hai thì đã 15 tuổi, những đứa cùng tuổi sắp tốt nghiệp rồi mà tôi chỉ mới học năm đầu. Nên sau đó tôi điên cuồng lao vào học, để bù đắp quãng thời gian bị bỏ lỡ kia.

Sau đó vì thành tích học tập tốt, được nhảy cấp, khoảng cách với bạn cùng lứa cũng ngắn lại. Cùng lúc đó tôi cũng nhận ra, muốn thay đổi vận mệnh của mình thì phải cố gắng học tập, chỉ như vậy, thầy giáo và bạn học mới coi trọng mình hơn.

Tôi biết cậu ta vào năm học lớp 12, khi ấy trường tổ chức leo núi ngoài trời cho học sinh, mấy người bạn học sức không tốt đều bị tôi bỏ lại đằng sau. Họ không biết, lúc ở nhà họ hàng, ở trong nhà một ngày cứ như một năm, nên tôi thường trốn ra ngoài giải sầu.

Dần dần, tôi biết mình là người thích vận động ngoài trời, nên khi lên cấp ba, tôi tham gia nhóm vận động ngoài trời, thường xuyên cùng các bạn học đi dã ngoại leo núi, cắm trại.

Nhưng lần đó tôi phát hiện trừ tôi ra, vẫn còn một người ưu tú trên các phương diện hệt như tôi, đó là Sở Thiên Nhất. Lúc đó tôi hoàn toàn chưa biết gì về cậu ta, là cậu ta chủ động đến tìm tôi, trò chuyện với tôi về những chuyện sinh tồn dã ngoại, dần dần chúng tôi trở nên thân hơn.

Con người tôi vì nguyên nhân gia đình nên nội tâm rất tự ti, khi đi học cũng không chơi thân với ai. Tôi biết đây là nguyên nhân do mình, không liên quan đến người khác, không ai có thể trở thành bạn bè của tôi, tôi cũng không muốn trở thành bạn của họ.

Nhưng Thiên Nhất không giống những người đó, bạn học bình thường cho dù chủ động nói chuyện, không được mấy câu đã bị tôi lạnh lùng đẩy ra, biết khó mà lui. Nhưng cậu ta lại vẫn nhiệt tình như cũ, còn đặc biệt nói rất nhiều.

Sau này tôi nghe bạn học cùng lớp nói mới biết thân thế của Thiên Nhất, không ngờ từ nhỏ cậu ta cũng không sống với cha mẹ. Nhưng cậu ta may mắn hơn tôi, vì cậu ta có sự chăm sóc của bà nội, cha mẹ cũng để lại nhiều tài sản.

Tôi rất tò mò Thiên Nhất lớn lên trong hoàn cảnh như thế, vậy mà không trở thành người xấu, là do bà nội quản lý tốt, hay do chính cậu ta là người tốt đây?

Khi đó, tôi sợ người khác nói mình chơi với cậu ta vì nhà cậu ta có điều kiện, nên tôi luôn cố ý tránh xa cậu ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui