Người Tìm Xác

Vì né tránh Thiên Nhất, thỉnh thoảng nhìn thấy cậu ta đi từ phía đối diện tới, tôi sẽ quay người đi theo hướng ngược lại, giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng lần nào Thiên Nhất cũng đều đuổi kịp tôi, vừa thở gấp vừa oán trách sao cậu ta gọi mãi mà tôi vẫn không quay đầu lại.

Lúc ấy tôi thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại muốn tiếp cận mình? Tôi chỉ là một đứa mồ côi, ngoài việc học giỏi ra thì chẳng có gì cả, ngay cả nhà cũng không có… Tốt nghiệp phổ thông trung học xong, tôi cũng đã đủ 18 tuổi, đến lúc phải rời khỏi viện mồ côi.

Tôi biết thi đại học là con đường duy nhất của mình, không giống với Thiên Nhất, cậu ta vừa ra đời đã có tương lai tươi sáng chờ sẵn, dù cha mẹ mất sớm thì vẫn còn có người sắp xếp hết thảy cho.

Nhưng còn tôi? Tôi không có gì cả, trừ chính mình thì không thể dựa vào ai được cả… Tôi phải cố gắng học hành mới có thể thi đậu vào trường đại học lý tưởng, mới có thể thay đổi được tương lai của mình.

Cuối cùng, nhờ cố gắng, tôi thi đậu vào khoa Y của đại học Đông Giang, dù nghề mà tôi muốn làm nhất không phải bác sĩ, nhưng tôi biết thu nhập của một bác sĩ rất ổn định, được người đời kính trọng và có địa vị xã hội cao.

Vào đại học, tôi cảm thấy mình có thể bắt đầu lại từ đầu rồi, ở đây không có ai biết tôi, càng không có ai biết quá khứ của tôi. Nhưng buồn cười là, ấy vậy mà Sở Thiên Nhất cũng thi đậu vào cùng trường đại học với tôi.

Cậu ta tựa như cái bóng, lúc nào cũng dính lấy tôi vậy. Dù biết cậu ta không có ác ý với mình, nhưng tôi thật sự không quen có một người như thế tiếp cận, người đó hiểu rõ tôi, thậm chí có thể nói là dần dần dung nhập vào cuộc sống của tôi.

Ngay từ đầu, tôi đã cố gắng giữ khoảng khách với Thiên Nhất, cố gắng để người khác không nghĩ là chúng tôi quen thân. Nhưng tôi không ngờ hai chúng tôi lại được phân tới cùng phòng ký túc xá! Ban đầu tôi nghĩ chắc chỉ là sự trùng hợp, nhưng về sau tôi nghe một đàn anh khóa trên nói, là chính cậu ta đã yêu cầu được ở cùng tôi.

Lúc đó tôi thật sự rất ghét Thiên Nhất, cậu ta y như một cái bóng bám theo mà tôi muốn bỏ cũng không được, ngày nào cũng phải ở trước mắt tôi kể hết những việc của mình.

Cậu ta nói cha mẹ khi còn sống có một người bạn thân, người đó muốn đưa cậu ta đi nước ngoài, vốn cậu ta có thể không cần tham gia thi đại học mà xuất ngoại luôn, nhưng cậu ta lại muốn thi đại học để thử xem mình có thể đậu hay không.

Lúc ấy tôi nghe mà nổi giận! Rõ ràng cậu ta có thể ra nước ngoài luôn, thế mà nhất định phải tham gia thi đại học, chiếm một suất học cũng chỉ vì muốn thử xem sao à? Việc này khiến một người chỉ có con đường duy nhất là thi đại học như tôi sao chịu nổi?

Rõ ràng cậu ta có rất nhiều thời gian để học hành cho giỏi, nhưng vẫn cứ muốn đi làm thêm cùng tôi, để thể nghiệm và quan sát dân sinh, hay là đang muốn cải trang vi hành đây? Cậu ta căn bản không thể hiểu được cuộc sống giãy giụa ở tầng thấp nhất của những người như tôi khổ sở đến mức nào?

Tôi nhìn cậu ta mỗi ngày đi làm cùng mình mà như đi chơi, tôi thật sự… thật sự sắp phát điên rồi! Cậu ta luôn rất nhẹ nhàng có được những thứ mà tôi phải cố hết sức mới có được, nhưng cậu ta chưa từng cảm thấy quý trọng nó. Dường như trong mắt cậu ta, những thứ đó không hề có ý nghĩa gì vậy.

Càng buồn cười hơn chính là, tiền cậu ta kiếm được khi làm thêm cùng tôi, cậu ta dùng để chơi bơi hưởng lạc! Còn tôi vất vả kiếm tiền là vì để ăn no bụng, để đóng tiền học phí, nhưng cậu ta thì mặc sức tiêu xài hoang phí.

Đáng tiếc, vận mệnh thật không công bằng, có một số người phải cố gắng mới có được, thì ở trong mắt một số người, nó không hề trân quý chút nào. Thật ra tôi vốn có thể không qua lại với Thiên Nhất, không đi leo núi cùng cậu ta, nhưng tôi lại cảm thấy làm như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy mình là kẻ hẹp hòi, không bình thường.

Một khi để người khác cảm thấy bạn không bình thường, thì mọi người sẽ bài xích bạn, đây là một quy luật vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Dù nội tâm của tôi âm u đến mức nào, tôi cũng phải học cách che giấu mình để trông giống một người bình thường.

Cuộc sống cứ như thế kéo dài được một thời gian, cho đến khi ông bác giàu có kia của Thiên Nhất gọi điện tới, thúc giục cậu ta mau chóng chuẩn bị, mọi thủ tục ở bên kia đều đã làm xong rồi.

Nếu như tôi là cậu ta thì đã sớm đi luôn rồi, nhưng cậu ta lại bắt người khác chờ đợi, còn nói nhất định phải học xong học kỳ này mới đi được. Lúc đó tôi thường nghĩ, nếu như mình được đổi thân phận với cậu ta thì tốt biết mấy, tôi nhất định sẽ liều mạng, cố gắng trở thành một con người tốt hơn.

Nhưng có một chuyện mà tôi không thể phủ nhận, dù tôi không thích Sở Thiên Nhất thì cậu ta cũng là người bạn duy nhất mà tôi có, chỉ một mình cậu ta mà không còn ai khác. Nhưng chuyện này lại hoàn toàn kết thúc, khi có một việc xảy ra ngay trước khi cậu ta đi, bởi vì tôi phát hiện ra một bí mật của cậu ta…

Lúc ấy tôi cho rằng mình biết tất cả mọi chuyện của cậu ta, thậm chí là cả mật mã điện thoại, mật mã ngân hàng… Tôi đã từng tự cho là mình rất hiểu rõ cậu ta, thậm chí còn hiểu hơn cả chính mình.

Đáng tiếc là tôi sai rồi, sai mười phần, thì ra từ đầu đến cuối tôi đều không hiểu rõ Sở Thiên Nhất! Thì ra cậu ta tiếp cận tôi, làm bạn với tôi đều là bởi vì một nguyên nhân khiến người khác phải khinh thường, tại sao cậu ta lại có thể tự đắm mình trong chuyện vớ vẩn ấy được chứ? Tôi cảm thấy người như cậu ta vốn không xứng đáng có được tất cả những gì hiện tại!

Cũng bắt đầu từ lúc đó, tôi dần hình thành một kế hoạch, tôi muốn để cái tên xấu xí Sở Thiên Nhất kia biến mất, muốn để cậu ta vĩnh viễn là một người ưu tú, sáng chói như ánh nắng ở trong lòng mọi người, không thể có một chút bẩn thỉu nào tồn tại cả…

Lúc ấy tôi biết Sở Thiên Nhất sắp làm lại thẻ căn cước và hộ chiếu, cho nên mọi giấy tờ chứng minh nhân dân cậu ta đều mang theo người. Thế là tôi hẹn cậu ta đi leo núi, tôi đã từng đến đó một lần vào cấp ba nên khá quen thuộc địa hình.

Tôi nói rằng muốn trước lúc cậu ta ra nước ngoài, cùng leo núi với nhau một lần, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, tôi biết nói như vậy chắc chắn cậu ta sẽ đi. Đúng như tôi nghĩ, cậu ta đến đúng hẹn. Mà thời gian cấp bách, chắc chắn cậu ta sẽ đem theo giấy tờ tùy thân.

Tôi nghĩ rằng cậu ta muốn ra nước ngoài, hẳn sẽ mượn cơ hội lần này để nói ra bí mật ẩn giấu rất sâu trong lòng kia? Nhưng cậu ta chẳng nói gì cả, chỉ thao thao bất tuyệt nói mình chuẩn bị đi làm hộ chiếu, thẻ căn cước và một số hạng mục cần chú ý.

Tôi không biết cậu ta nói cho mình những điều này để làm gì? Muốn khoe khoang hay là vì cái gì khác chăng, tôi thật sự không biết, nhưng tôi lại ghi nhớ từng chi tiết nhỏ trong lời nói của cậu ta. Tôi nhớ ngày hôm đó chúng tôi ở lại một đêm trong nhà nghỉ, hôm sau sẽ đi leo núi.

Khi đó đúng lúc đang vào mùa du lịch, trong nhà nghỉ có rất nhiều khách du lịch, nhưng bởi vì trời quá nóng nên đa số du khách đều chọn đi leo núi từ lúc trời còn chưa sáng, như thế có thể tránh được thời điểm nóng nhất vào buổi chiều.

Nhưng tôi cố ý xuất phát muộn hơn, bởi như thế tôi có thể tránh được những du khách đó, khi họ xuống núi thì chúng tôi lên núi. Và đúng như tôi đã dự liệu, du khách chỉ còn lác đác, cho đến khi chúng tôi chuẩn bị xuống núi thì trên núi đã không còn ai nữa.

Trong ba lô của tôi có mang theo một bộ quần áo bình thường vẫn hay mặc, sau đó lúc đi qua một con suối, tôi cố ý làm như vô tình đẩy cậu ta xuống, khiến cậu ta ướt sũng, phải thay bộ quần áo trong ba lô của tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui