Người Tìm Xác

Sau khi cúp điện thoại của chú họ, tôi bàn bạc với chú Lê và Đinh Nhất một chút. Theo lời chú họ nói, cương thi nằm ngày đêm ra, nên ban ngày nó sẽ tìm một nơi an toàn để trốn, sau đó chờ đến tối mới đi tìm thức ăn.

Vì thế kế hoạch bây giờ là tìm nó vào ban ngày, nhưng chuyện này nói dễ hơn làm, bây giờ Thiệu Chi Lam đã khác trước! Trước kia tuy nói là khó tìm, nhưng dù sao ông ta cũng đã chết, không thể động đậy, cũng không thể chạy.

Nhưng Thiệu Chi Lam bây giờ có thể chạy, có thể nhảy, tuy không đến mức mò kim đáy bể, nhưng cũng không dễ dàng! Nhưng theo như chú Lê phân tích, Thiệu Chi Lam sẽ không chạy quá xa, ông ta sẽ chỉ quanh quẩn ở thôn Thái Bình và mộ phần của nhà họ Thiệu…

Sáng sớm hôm sau, mọi người đều bình an ra khỏi phòng, sau khi kiểm tra nhân số, không thiếu ai hết! Chắc vì có chú Lê ở đây, không ai nói đến chuyện rời đi nữa.

Thế là chú Lê gọi điện cho Thiệu Kiến Hoa đang xử lý chuyện hai công nhân chết trong huyện, nói rõ mọi chuyện ở đây, bảo anh ta đưa một số vũ khí công kích mạnh tới!

Sau đó chú ấy tập trung mọi người lại: “Tôi đã nghĩ ra cách đối phó với thứ khiến mọi người sợ hãi kia, nhưng để giải quyết triệt để, nhất định phải có sự hỗ trợ của mọi người! Vừa rồi tôi đã gọi điện cho ông chủ Thiệu, ông ấy đang xử lý hậu sự của Nhị Vượng và Lưu Thuyên, rồi sẽ đến đây ngay. Trước lúc đó, tôi sẽ dẫn mọi người cùng làm việc. Ông chủ Thiệu còn nói, mấy ngày này tiền công sẽ trả gấp đôi, mọi người cứ yên tâm làm việc!”

Chú Lê đã quen trấn an người khác, những công nhân này nghe chú nói vài câu thì quên luôn chuyện hôm qua! Để trấn an, chú ấy còn đưa cho họ mỗi người một tấm bùa vàng, nói là có thể tránh hung tìm cát, chỉ có tôi biết đó là nói nhảm…

Chúng tôi sẽ không để những công nhân đó đi tìm Thiệu Chi Lam, để họ tham gia, không biết chuyện sẽ còn loạn đến mức nào, chỉ có cách là chúng tôi tự thân vận động thôi...

Các công nhân đi làm việc của họ, chú Lê để họ quay lại tiếp tục thi công mộ viên nhà họ Thiệu, còn chúng tôi thì đi đến mấy nơi Thiệu Chi Lam có thể ẩn nấp…

Trong đó, khả năng lớn nhất là quan tài đã chôn ông ta, chúng tôi hỏi chủ đầu tư về bộ quan tài kia, nhưng ông ta quanh co mãi vẫn không nói.

Thế là tôi nghĩ ngay đến việc ông ta đã bán rồi! Tôi dọa: “Tôi nói cho ông biết, thứ kia có thể giết hại bao nhiêu người có biết không? Nhân lúc bây giờ vẫn chưa quá muộn, ông mau nói với chúng tôi quan tài đang ở đâu!”

Chủ thầu nói ngay, đúng là ông ta có ý này, nhưng vì mộ vẫn chưa xây xong, nên ông ta để quan tài trong lều vải chứa gỗ! Chúng tôi vội bảo ông ta đưa mình đi xem…

Khi chúng tôi đến lều vải, thấy quan tài vẫn còn nguyên, tim tôi mới thôi chạy. Tôi còn sợ Thiệu Chi Lam nhân lúc trời tối, đưa quan tài của mình đi nơi khác! Lúc này chú Lê mới cẩn thận quan sát quan tài, sau đó líu lưỡi nói: “Thiệu Chi Lam đặt tất cả tâm tư của mình trên chiếc quan tài này, khó trách không có mộ thất, cũng không cần vật bồi táng! Quan tài làm bằng gỗ âm này không phải là vật bồi táng sao?”

Tôi không hiểu mấy đồ này lắm, nhưng nhìn chú Lê híp mắt, chứng tỏ nó rất đáng tiền, thế là tôi quay sang chủ thầu nói: “Gan của ông không nhỏ nhỉ! Không sợ có ngày Thiệu Kiến Hoa nhớ ra không thấy quan tài của lão tổ tông, anh ta sẽ đòi ông à?”

Chủ thầu lúng túng nói: “Tôi cũng không biết tại sao mình làm vậy, tôi chưa từng tham tiền như thế, muốn đem quan tài này lấy đi giống như bị ma xui vậy!”

Tôi nghe ông ta nói thì nghĩ đến ba công nhân đốt xác kia, có thể họ cũng là do tham tiền, cho nên mới có gan trộm thi thể Thiệu Chi Lam, hay vì bị ám như vậy?

Chú Lê đặt tay lên trên quan tài, tự nói với mình: “Không ngờ Thiệu Chi Lam còn có khả năng này! Cho dù chết cũng lợi dụng được nhược điểm của nhân tính, khi còn sống hẳn ông ta là một nhân vật khó lường.”

Lúc này Đinh Nhất định dùng dao bạc cạy thử nắp quan tài, nhưng chú Lê ngăn lại nói: “Để Tiến Bảo thử cảm nhận xem sao?”

Tôi nghĩ lại cũng thấy đúng, nên từ từ lại gần chiếc quan tài gỗ âm kia… Trước đó cảm nhận Thiệu Chi Lam là cách đất cát, nhưng giờ trực tiếp chạm tay đến, tôi không khỏi lo lắng…

Đáng tiếc tôi cảm nhận nửa ngày cũng không thấy gì, bên trong giống như chẳng có gì cả. Thế là Đinh Nhất không nói không rằng, cạy nắp quan tài lên! Chúng tôi nhìn vào trong, phát hiện trên vải lót lúc trước còn sạch sẽ giờ đã có vết máu màu nâu, chứng tỏ Thiệu Chi Lam sau khi biến thành cương thi đã trở lại đây!

Chú Lê cúi người vào quan tài ngửi ngửi, sau đó trầm giọng nói: “Sau khi Thiệu Chi Lam hút máu người đã quay lại nơi này, nhưng hiển nhiên bây giờ ông ta đã bỏ chỗ ẩn thân này, chỉ sợ ông ta đã trở nên thông minh hơn…”

“Chú muốn nói là ông ta có tư duy ý thức?” Tôi khó tin hỏi lại.

Chú Lê gật đầu nói: “Chắc không kém bao nhiêu đâu, có chút nhận thức, chỉ là không đến mức như người bình thường, giống động vật hơn, biết né tránh nguy hiểm, tuân theo khát vọng với thức ăn…”

Khát vọng với thức ăn? Đó không phải là hút máu sao? Chuyện này không tốt rồi, ông ta đã từ bỏ quan tài quen thuộc, vậy chứng minh ông ta không tìm thấy thức ăn ở đây. Quanh đây trăm dặm, thứ ông ta tìm được chỉ có thể là những công nhân trong thôn này mà? Cho nên bây giờ chỉ có một khả năng, đó là Thiệu Chi Lam đang ở thôn Thái Bình.

Tôi nói suy nghĩ của mình với chú Lê, không hẹn mà hợp ý với chú. Chú nhìn đồng hồ: “Chúng ta nhất định phải tìm thấy Thiệu Chi Lam trước khi trời tối...”

Bây giờ những công nhân làm việc ở mộ viên nhà họ Thiệu đã an toàn, nên chúng tôi lập tức chạy về thôn Thái Bình. Đêm qua chú Lê đã vẽ ký hiệu lên từng phòng ở của công nhân, Thiệu Chi Lam tạm thời không có khả năng trốn trong những ngôi nhà này.

Còn chưa đến mười căn nhà khác, chúng tôi đều cẩn thận xem xét, phát hiện cửa sổ những nhà này đều bị dây leo quấn chặt, không thấy có dấu hiệu bị phá từ bên ngoài, dù sao cương thi cũng là thực thể, chỉ cần nó ở đây, nhất định sẽ để lại dấu vết…

Chú Lê trầm ngâm nói: “Đã không phải nơi này, thì chỉ có một nơi để ấn nấp, mà nơi đó âm khí nặng, có lẽ chính điểm đó đã thu hút Thiệu Chi Lam tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui