Người Tìm Xác

Tôi nghe Đinh Nhất nói vậy, cũng hơi lo lắng: “Chúng ta đã lưu lại dấu giày ở phòng kia mà?”

Nhưng vẻ mặt Đinh Nhất lại nhẹ nhõm: “Cho nên tôi mới bảo cậu đừng đi đôi giày đó nữa, hơn nữa, thảm sàn phòng đó rất dày, rất khó thu được dấu chân của chúng ta. Nhưng đế giày cũng đã dính máu ở đó, cho nên lúc ra khỏi phòng phải cởi ra, nếu không dấu máu sẽ hiện rõ2ở hành lang.”

Tôi chế giễu anh ta: “Đúng là trinh sát có năng lực điều tra mạnh!”

Không ngờ Đinh Nhất lại trợn mắt với tôi: “Đây là kiến thức bình thường có biết không!”

Hai ngày sau đã có báo cáo pháp y, nguyên nhân cái chết của mấy người Tất Hữu Phúc là do gần đây sử dụng một loại thuốc có cường độ mạnh, có thể nâng cao thể lực trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng bọn họ vì sử dụng quá5liều, cuối cùng khiến cơ thể hưng phấn quá độ, bài tiết Adrenalin quá nhanh dẫn đến suy kiệt mà chết.

Tôi không hiểu nên hỏi chú Lê: “Cứ coi như uống thuốc quá liều, cũng không thể biến thành thây khô nhanh như vậy được?”

Chú Lê thở dài: “Có nhiều chuyện trên báo cáo pháp y không thể viết rõ, thật ra bọn họ cũng vì một loại hỗ trợ nào đó có thể nhanh chóng nâng cao thể năng, muốn đạt6được hiệu quả nhanh chóng phải huy động năng lượng toàn thân mới được, nói thẳng ra bọn họ chính là tự đốt cháy sinh mệnh của mình! Cho nên khi năng lượng tiêu hao hết, mới biến thành bộ dạng quỷ dị kia…”

“Nếu đúng là như vậy, cháu đoán cảnh sát chẳng mấy chốc sẽ điều tra ra Thủy Long quán.” Tôi trầm giọng nói.

Chú Lê hừ lạnh: “Thật ra, coi như tổ chuyên án này không điều tra, thì sau5này cảnh sát cũng sẽ điều tra, chú nghe nói đã có không ít hội viên cấp thấp đi báo cảnh sát, nói Thủy Long quán lừa đảo, thu phí hội viên quá đắt kết quả mới mở được nửa năm đã bỏ trốn!”

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: “Thật ra có một chuyện cháu nghĩ mãi vẫn chưa rõ, thật ra Thủy Long quán này có mục đích gì? Vì tài sản và hội phí của mấy người Tất Hữu Phúc kia3sao.”

Nhưng chú Lê lại nói: “Cháu thì biết cái gì? Tài sản của mấy người lão Tất và thêm hội phí năm của các hội viên, chú đoán cũng phải mấy trăm triệu.”

“Mấy trăm triệu! Cũng quá khoa trương nhỉ?” Tôi khiếp sợ nói.

Chú Lê lại thở dài nói: “Ai… thằng nhóc ngốc, chú của cháu tuyệt đối không nói quá. Hôm qua chú đã gọi điện cho bà Tất, nghe nói danh sách tài sản của bà ấy hiện giờ ngoài căn nhà đang ở và chiếc xe Audi, còn lại hầu như đều đã sang tên. Đặc biệt là cổ phần công ty, nghe nói ở nước ngoài có người đang bán tháo cổ phần của Tất thị với giá thấp! Chú bảo bà ấy tính qua, tổn thất cũng không dưới hai trăm triệu.”

Tôi líu lưỡi: “Ai ui, chủ của Thủy Long quán là ai chứ? Có bản lãnh cao đến thế…”

“Hừ… vậy phải chờ xem cảnh sát có tra ra được không…” Chú Lê cười lạnh nói.

Quả nhiên không quá hai ngày, tin tức Thủy Long quán lừa đảo bắt đầu lan truyền điên cuồng trên mạng, không ít người có giao dịch đã đến cửa Thủy Long quán làm loạn, mấy cửa hàng gần đó sợ xảy ra chuyện nên đã báo cảnh sát.

Nhưng sau khi cảnh sát tiến hành điều tra, chúng tôi không còn biết tin tức gì nữa, có điều bắt đầu từ lúc đó, tất cả lời đồi về Thủy Long quán đều biến mất!

Cuối cùng cảnh sát cho mấy gia đình bà Tất một câu trả lời chắc chắn đây là hành vi lừa đảo thương mại cộng thêm vi phạm sử dụng dược phẩm cấm dẫn đến tử vong.

Nhưng chúng tôi biết vụ án này không đơn giản như vậy, đối với thủ tục sang tên các tài sản, cũng không phải chỉ đơn giản đưa một tổ mật mã là có thể xong, trong bất kỳ khâu nào, nếu không có chủ sở hữu đồng ý thì không thể hoàn thành.

Nhưng trong ký ức của mấy người Tất Hữu Phúc, cũng không thấy bọn họ thực hiện sang tên chuyển tiền đến tài khoản ở nước ngoài kia. Điều này chứng minh bọn họ không thực hiện các thủ tục theo quy trình bình thường.

Như vậy vấn đề nằm ở Thủy Long quán, nơi đó làm thế nào khiến cho mấy người Tất Hữu Phúc hoàn thành các thủ tục sang tên?

Bây giờ điều mấy vị phu nhân quan tâm nhất đã không còn là nguyên nhân cái chết của chồng, mà là có thể thông qua con đường bình thường lấy lại những tài sản đã sang tên kia không.

Vì có dính đến tổ chức từ thiện, nên hy vọng rất xa vời…

Chú Lê thấy mấy người đó đối với chồng mình đều có thái độ “người đi trà lạnh” nên hơi đau lòng, ngay cả chú ấy là người ngoài còn muốn điều tra rõ mấy người bạn mấy chục năm của mình bị hại chết như thế nào? Nhưng các bà ấy dường như không quan tâm vấn đề này.

Sau này tôi còn vì vụ án này mà cố ý gọi điện cho Bạch Kiện, thế nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời chắc chắn là tất cả các tư liệu liên quan đến vụ án này đề đã bị cho vào kho lưu trữ. Mức bảo mật của vụ án cũng bị đưa lên cấp đặc biệt A, anh ta cũng không có cách nào tiếp cận xem nội dung cụ thể của bản án.

Kết quả như vậy lại khiến chúng tôi bất ngờ. Xem ra cảnh sát cũng không phải là không điều tra được chuyện gì, mà chắc chắn đã điều tra được manh mối mấu chốt, cho nên mới nâng cấp bảo mật của vụ án lên.

Nhưng không ngờ trong lúc chúng tôi vẫn còn đang chờ kết quả điều tra của cảnh sát, lại nhận được tin tức kết án….

Vụ án này mãi một khoảng thời gian dài sau, vẫn là khúc mắc trong lòng chú Lê. Dù sao cũng là năm người bạn vài chục năm, chết không rõ ràng như thế, thực sự chú ấy không chấp nhận được kết quả này.

Nhưng vấn đề bây giờ là, điều chúng tôi có thể làm cũng chỉ có hạn… Sau này, mặc dù đã qua một thời gian rất lâu, nhưng chú Lê vẫn giữ tấm danh thiếp của tên quản lý Thủy Long quán kia, cái tên Đan Lương kia vẫn ghi sâu vào trong đầu óc chúng tôi.

Có lẽ phải chờ đến một ngày chúng tôi có thể tìm được hắn, mới có thể biết chân tướng sự việc…

Việc này cũng khiến chú Lê sa sút một thời gian, dù sao mấy người đó đều là khách hàng quan trọng của chú ấy, trước kia chỉ cần công ty của bọn họ xây dựng, hay cao ốc bắt đầu giao dịch đều sẽ mời chú Lê qua giúp đỡ.

Những thu nhập này bao nhiêu năm gần đây dường như đã trở thành thu nhập cố định. Bây giờ không có khoản thu này nữa, chú ấy suốt ngày ở trong nhà nghĩ xem nên kiếm tiền thế nào.

Chuyện này giày vò tôi với Đinh Nhất khốn khổ… Chúng tôi vì chuyện kiếm tiền của chú ấy mà hiến kế, cuối cùng suýt chút nữa thì bị đẩy ra đường phát tờ rơi!

Nhưng dù sao thì lợi ích năm đó cũng giảm hơn nửa so với năm trước… khiến lão già ấy cứ thấy chúng tôi là than thở, làm tôi không có chuyện thì không dám sang nhà nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui