Người Tìm Xác

Nếu đã ăn Tết thì phải đi mua đồ Tết, thế là tôi và Đinh Nhất dậy sớm đến chợ hải sản, mua mấy loại tôm sò phổ biến. Còn Tết với chú Lê chính là thịt cá, nên chú2ấy đến chợ gần đó mua trâu, dê, heo, gà, cá.

Đêm ba mươi, chú Lê chuẩn bị một bàn cơm tất niên lớn! Mặc dù chỉ mỗi ba chúng tôi ăn…

Có lẽ vì có quá nhiều thức ăn, cũng có5lẽ vì hôm nay là đêm ba mươi, tóm lại là chú Lê uống quá nhiều, liên tục lẩm bẩm mấy mối khách đã qua đời của mình.

Có đôi khi con người chính là như vậy, có những người lúc6đó bạn cảm thấy là đương nhiên, nhưng khi người đó không còn nữa, bạn sẽ biết những người “đương nhiên” đó quý giá đến nhường nào.

Qua ba tuần rượu, chú Lê bắt đầu kể về những chuyện mình trâu5bò mình từng làm, tiếc là mấy chuyện này tôi và Đinh Nhất đã nghe nhiều rồi! Buồn cười nhất chính là mỗi lần chú ấy kể thì chi tiết lại chẳng giống nhau, chẳng biết có phải uống say3nên không còn nhớ kỹ, hay là đang khoác loác đây nữa? Có điều như thế cũng không sao, cũng coi như là một tiết mục cuối năm nhiều niềm vui…

Theo như thói quen đón giao thừa ở vùng Đông Bắc, sau khi nghe pháo nổ đón giao thừa sau mười hai giờ, tôi chợt nhớ đến cha mẹ… Đương nhiên, Đinh Nhất và chú Lê không có loại cảm giác này, cũng có thể vì hai người họ trời sinh đã là mệnh cô đơn!

Sau đó trên tivi chiếu “Khó quên đêm nay”, mỗi lần nghe âm thanh này, tôi biết năm nay đã trôi qua.

Lúc này chú Lê đã được Đinh Nhất đưa về phòng ngủ, tôi đang nghĩ lát nữa sau khi Đinh Nhất quay lại, hai anh em chúng tôi lại uống tiếp, thì chợt nghe tiếng Tiểu Hắc kêu thê lương…

Tôi giật mình, rượu cũng tỉnh một nửa, nhanh chóng đẩy cửa đi ra sân. Cũng không biết vì sao, mới vừa rồi khắp nơi còn vang tiếng pháo vậy mà bây giờ lại yên tĩnh lạ thường, giống như thời gian đã ngừng lại vậy.

Tôi nghi ngờ nhìn sân nhà tối lờ mờ, khẽ gọi Tiểu Hắc. Bình thường mỗi lần tôi gọi, nó đều có dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo, nhưng hôm nay tôi vừa gọi tên thôi mà nó đã nhảy lên vai tôi, miệng còn phát ra tiếng gừ gừ.

Bình thường con mèo này bị chú Lê nuôi béo tròn, lúc này đứng trên vai khiến người tôi như nghiêng ngả, nhưng tôi còn cảm nhận được thân thể tròn vo của nó liên tục run rẩy, xem ra trong sân có thứ gì đó rất lợi hại mới khiến Tiểu Hắc bình thường “ỷ sủng mà kiêu” này hoảng sợ đến vậy…

Nghĩ đến đây, tôi rút dao thép trong ống quần ra, nghĩ thầm chẳng lẽ gần sang năm mới còn có tà ma đến cửa? Lúc này Tiểu Hắc trên vai tôi đột nhiên dựng lông, miệng gầm nhẹ cảnh cáo.

Tôi nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc, thấy mắt nó nhìn chằm chằm vào góc sân phía Tây Bắc. Có lẽ tôi cũng mượn hơi rượu nên bạo gan hơn, không sợ hãi mà lạnh lùng nói về phía góc tối: “Xin chào, sang năm mới rồi, không ai mời đã đến thì không hay lắm đâu….”

Sau đó một bóng người từ trong bóng tối đi ra, giọng nói hoa lệ vang lên: “Tôi vốn ở Đông Bắc chờ cậu đến…”

Tôi nhìn kỹ, hóa ra là Trang Hà! Lúc này, Tiểu Hắc trên vai tôi càng thêm bất an, giống như lúc nào cũng có thể nhảy ra cho Trang Hà một vả. Tôi tranh thủ vừa trấn an Tiểu Hắc vừa nói với Trang Hà: “Sao anh lại đến đây? Xem mèo nhà tôi bị anh dọa kìa!”

Trang Hà nhìn Tiểu Hắc trên vai tôi: “Được đấy, nhóc con này cũng có chút đạo hạnh, không ngờ có thể phát hiện ra tôi, xem ra cũng không phải vật tầm thường. Đáng tiếc đi theo tên thần côn cũng không ra gì, chẳng bằng theo ta đi, đảm bảo trong vòng mười năm mi có thể hóa thành hình người!”

Nhưng Tiểu Hắc là ai chứ! Nó vốn chẳng hiểu quái gì, vẫn liên tục méo méo cảnh cáo Trang Hà đừng đến gần… Lúc đầu tôi còn tưởng mèo và hồ ly là trời sinh đối nghịch! Nhưng sau này tôi mới biết, giữa hai loài có nguồn gốc sâu xa! Có điều đây là chuyện sau này.

Nói cũng lạ, sao Đinh Nhất mãi mà không ra khỏi phòng chú Lê? Trang Hà thấy tôi nhìn quanh cười thì nói: “Không phải nhìn, tôi đã bày kết giới rồi, bạn của cậu không vào được đâu, thế nên tôi mới nói con mèo này có chút đạo hạnh.”

Tôi rất không thích Trang Hà nói chuyện quái gở kiểu này, nên cũng hơi khó chịu nói: “Anh còn chưa nói anh đến đây làm gì đấy? Chắc không phải chỉ đến chúc Tết tôi chứ?”

Trang Hà cười ha ha nói: “Dĩ nhiên không phải, muốn đến hỏi cậu xem chú họ cậu đã đi đâu rồi?”

Tôi thầm run rẩy, anh ta cũng không biết hướng đi của chú họ, xem ra chỗ trên núi kia đúng là không có nhiều người biết, nên cũng giả vờ ngốc nói: “Chú tôi không phải ở Đông Bắc à?”

Trang Hà nhấc mí mắt nói: “Ồ? Vậy lần trước cậu về đã gặp ông ấy rồi?”

Tôi hơi hồi hộp, anh ta còn biết tôi đã về, xem ra tôi không thể nói dối hết được, nếu không anh ta sẽ chẳng tin. Chẳng phải cảnh giới cao nhất của nói dối chính là nửa thật nửa giả à, có lẽ tôi cũng phải thử một lần.

Thế là tôi giả bộ khổ não nói: “Đừng nhắc nữa, tôi và Đinh Nhất sau lần gặp hụt đó cũng không biết ông ấy đã đi đâu, về sau nghe hàng xóm nói chú ấy đưa thím đi khám bệnh! Tôi nghĩ chỉ còn cách đợi thôi, nên đã về trước.”

Trang Hà nhìn tôi bán tín bán nghi: “Cậu cũng không biết tin tức của họ…”

Tôi giả ngây nói: “Không biết! Tôi còn định nhờ anh hỏi bà nội Hồ đấy!”

Lúc này sắc mặt của Trang Hà hơi lạ, hình như có chuyện gì đó khó hiểu. Tôi biết không nên dây dưa lâu nên cười nói với anh ta: “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh quá, vào uống mấy chén rượu rồi nói tiếp!”

Trang Hà liền khoát tay nói: “Tôi không vào đâu, nếu cậu đã không biết ông ấy ở đâu thì tôi đi trước đây.”

Lúc này tôi chợt nhớ ra một chuyện, vội hỏi anh ta: “Này, này, này, anh khoan đi đã, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh?”

Trang Hà đã chuẩn bị đi lại quay đầu nhìn tôi: “Chuyện gì?”

“Chính là, các anh… họ Hồ đã để chú tôi bảo vệ tiên gia từ lúc nào thế?”

Trang Hà nhướng mày nói: “Chuyện này cậu không phải hỏi tôi, phải đi hỏi chú cậu ấy!”

“Tôi có hỏi rồi, thế nhưng chú ấy trả lời hai lần đều khác nhau, nên tôi mới hỏi anh!”

Nét mặt Trang Hà càng kỳ lạ, đầu tiên là hoài nghi nhìn tôi chằm chằm lúc lâu, sau đó mới nói: “Có một số việc tôi khuyên cậu đừng hỏi thì hơn, bởi vì chưa đến lúc cậu nên biết, nếu như biết sớm, sẽ chỉ thêm phiền não thôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui