Người Tìm Xác

Không ngờ tên này lại giả vờ ngốc nói mình cũng không rõ lắm, tôi bèn tỏ vẻ khó hiểu nói: “Không thể nào! Bạn tôi bảo là đã tìm được người làm lễ kết hôn âm ở đây mà, cô bé kia tên là gì tôi không biết, chỉ nhớ hình như cha cô ta tên là cái gì Sinh ấy nhỉ.”

Tên Lưu Tam Tử nghe tôi nói thế thì chớp mắt, hình như2đang thầm tính toán cái gì đó. Tôi lại bồi thêm: “Không biết thì thôi, để tôi đi hỏi người khác, có tiền mà không kiếm thì là đồ ngốc à?”

Nói rồi tôi giả vờ muốn đi, nhưng bị Lưu Tam Tử ngăn lại: “Chờ một chút! Anh định bỏ ra bao nhiêu tiền?”

Tôi biết tên này đã mắc câu nên mỉm cười, duỗi hai ngón tay ra với hắn: “Từng này…”

“Hai mươi vạn?!”

Tôi gật5đầu, sau đó nói nhỏ với hắn: “Sau khi xong chuyện sẽ thanh toán bằng tiền mặt luôn, chúng tôi cũng là cò mồi ở giữa thôi, cậu cứ giúp chúng tôi liên hệ với cái ông Lý Sinh gì đó đi, bên người mua trước đó của tôi muốn ngày sinh tháng đẻ của thi thể nữ kia, phải là thật luôn đấy! Đừng có mang thông tin giả đi lừa chúng tôi, ở6bên cạnh tôi có cao nhân đấy!”

Lam Tam Tử là tên thấy tiền sáng mắt, hắn lập tức cười nói: “Yên tâm, cái này dễ xử lý thôi, anh cho tôi số điện thoại, đợi tôi hỏi xong sẽ liên hệ với các anh.”

Tôi hơi suy nghĩ rồi nói: “Cậu cũng đừng hỏi ông ta mà hẹn ra luôn cho tôi đi! Truyền lời qua lại dễ sai thông tin lắm, làm không tốt người5ta cũng không cho tôi tiền đâu!”

“Vậy tôi…” Lưu Tam tử đưa tay lên làm động tác ra giá một số tiền.

Tôi cười nói với hắn: “Yên tâm, chỉ cần cậu mang được người đến thì tôi còn có thể thiếu phần của cậu được sao?”

Tôi đoán cái tên Lưu Tam Tử này cũng chẳng có khả năng tìm được xác chết nữ nào đâu, hắn cũng chỉ đứng trung gian bán ít tin tức,3kiếm chút tiền mà thôi, vì thế mà lúc trước hắn mới phải tìm đến Lý Thụ Sinh. Đúng như tôi nghĩ, đến chiều, Lưu Tam Tử gọi cho tôi, hẹn chúng tôi đến nhà Lý Thụ Sinh để nói chuyện.

Dựa theo địa chỉ Lưu Tam Tử cho, chúng tôi đón xe đi vào nhà của Lý Thụ Sinh. Taxi vừa rẽ vào giao lộ của con ngõ nhỏ thì tôi bảo tài xế dừng lại.

Chú Lê thấy thế thì hỏi tôi làm sao vậy? Chờ sau khi xuống xe tôi mới nói cho chú ấy biết: “Không cần ngồi xe vào đâu, cháu biết quãng đường còn lại đi như thế nào.”

Con đường nhỏ này ở trong trí nhớ của Lý Bình Bình đã từng đi qua rất nhiều lần, mỗi ngày cô bé đều đi chơi loanh quanh gần đây, bởi vì cô bé không thích về nhà, trong trí nhớ của cô bé, cái nhà kia không tốt đẹp chút nào.

Lúc này tôi nghĩ đến một vấn đề, tôi thì thầm hỏi nhỏ chú Lê: “Chú bảo cháu hỏi ngày sinh tháng đẻ của Lý Bình Bình làm gì ạ?”

Chú Lê cười thần bí, nói: “Để gọi hồn…”

Tôi chợt hiểu ra: “Chú định…”

Lúc này chú Lê nhìn thấy phía trước có người đang đi tới nên ra hiệu cho tôi im lặng, tôi lập tức ngậm miệng lại. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người đến là Lưu Tam Tử, chắc hắn ra ngoài này để đón chúng tôi.

“Ba vị đến nhanh vậy! Người mà mọi người muốn hẹn gặp đang ở trong sân này, vậy tôi…” Mặt Lưu Tam Tử hiện rõ sự tham tiền.

Tôi khinh bỉ nhìn hắn một cái, sau đó rút từ trong ví ra mười tờ một trăm đồng đưa cho hắn, tên này nhận tiền, đếm xong rồi nói: “Đủ rồi, vậy tôi đi trước đây!”

Tôi thoáng liếc qua chú Lê, chú Lê gật đầu ra hiệu để hắn đi đi. Thế là tôi phất tay với Lưu Tam Tử và nói: “Được rồi, vậy cậu đi trước đi, nếu lại có chuyện gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu…”

Nhìn theo bóng lưng Lưu Tam Tử hấp tấp đi khỏi, ba chúng tôi mới từ từ tiến vào sân nhà của Lý Thụ Sinh, ông ta đang ở trong chờ chúng tôi. Thấy chúng tôi vào thì cười nói: “Trời lạnh, có chuyện gì cứ vào nhà đã rồi nói sau!”

Đi vào trong, tôi thấy ngay căn nhà Lý Bình Bình sống từ nhỏ đến lớn trong trí nhớ của cô ấy, nó vừa rách nát vừa đơn sơ, không có thứ đồ dùng nào tốt cả. Hình như Lý Thụ Sinh cũng chẳng mấy quan tâm đến căn nhà rách nát này của mình, ông ta chỉ vào một cái ghế sô pha bẩn thỉu và nói: “Trong nhà bừa bộn quá, mọi người đừng chê nhé, cứ ngồi tự nhiên đi!”

“Ông Lý đây chỉ sống một mình thôi à? Trong nhà không còn ai khác à?” Chú Lê hỏi thăm dò.

Sắc mặt Lý Thụ Sinh hơi biến đổi, nhưng nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, ông ta nói: “Yên tâm, trong nhà chỉ có mình tôi thôi, trước tôi cũng có một đứa con gái, tiếc là số mệnh không tốt nên từ nhỏ đã bị bệnh, nó mới bị bệnh chết cách đây không lâu.”

Tôi không nghe ra được chút cảm xúc bi thương nào trong lời nói của ông ta cả, nhưng có một chuyện mà tôi nghĩ mãi không ra, nếu ông ta đã kiếm được mười vạn kia rồi, thì vì sao trong nhà ông ta vẫn còn… nghèo đến mức như vậy?

Chú Lê gật đầu: “Vậy là tốt rồi, dù sao chuyện làm ăn chúng ta sắp nói cũng không thể để cho ai biết được. Phải rồi, trước khi tới đây, người mua cũ nhờ chúng tôi hỏi anh xem ngày sinh tháng đẻ của thi thể nữ kia là gì? Phải báo đúng đấy nhé!”

Lý Thụ Sinh suy nghĩ: “Cái này dễ thôi, ông chờ chút…” Nói rồi, ông ta quay lại tìm trong ngăn kéo ở sau lưng một lúc mới moi ra được một quyển vở rách nát. Ông ta xé đại một trang giấy rồi viết lên đó hai hàng chữ.

Ông ta đưa tờ giấy cho chú Lê: “Ông đem cái này về cho bọn họ đi, tuyệt đối là chuẩn, cứ nói là tôi tặng miễn phí, nếu lần sau còn có chuyện như thế này nữa thì có thể tới tìm tôi…”

Chú Lê nhận tờ giấy và xem qua, đúng là ngày sinh tháng đẻ của Lý Bình Bình thật, dựa vào nét mặt của chú Lê, tôi có thể thấy được, e là tay Lý Thụ Sinh này phải xui xẻo rồi.

Nhưng Lý Thụ Sinh chẳng phát hiện ra điều đó, ông ta còn cười hỏi chú Lê: “Lưu Tam Tử nói với tôi là các người còn đang muốn tìm một thi thể nữ khác làm lễ kết hôn âm?”

Chú Lê lắc đầu: “Lần này chúng tôi không cần tìm thi thể nữ, mà là thi thể nam…”

“A! Cái này cũng không dễ tìm lắm, giá cả chắc phải cao hơn nhiều đấy!” Lý Thụ Sinh nói.

Chú Lê nói: “Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần anh có thể tìm được là được, nhưng bây giờ còn có một vấn đề…”

Lý Thụ Sinh hơi biến sắc: “Vấn đề gì?”

“Cô bé muốn làm kết hôn âm của chúng tôi vẫn còn sống, nhưng cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, cho nên bên khách hàng muốn chúng tôi tới bên này tìm hiểu trước, họ muốn tìm một đứa trẻ nam có tình huống tương tự như vậy, đến lúc đó hai đứa bé chỉ cần vừa chết thì sẽ làm lễ kết hôn âm luôn!” Chú Lê nói xạo rất trơn tru.

Lý Thụ Sinh giật mình, nói: “Không phải chứ? Thế này không dễ tìm đâu!”

Sắc mặt chú Lê trầm xuống: “Nếu dễ tìm thì đã không đến lượt anh, chúng tôi cứ bảo Lưu Tam Tử là được rồi! Tóm lại anh cứ lưu ý trước như vậy đi, sau đó chờ tin của chúng tôi ở bên này, chết muộn một, hai ngày không sao cả, không được thì bên chúng tôi có thể đợi, nhưng không thể đi sớm hơn bên nhà gái được!”

Lý Thụ Sinh nghi ngờ hỏi: “Sao lại cần phải thế?”

Chú Lê đáp: “Anh không cần quan tâm đến làm gì, là do thầy phong thủy ở bên kia nhắn như vậy!”

Thật ra tôi biết vì sao chú Lê lại nói như vậy, bởi vì lòng dạ của gã này quá đen, nếu không nói như vậy, nhỡ đâu ông ta lại giết người cho có hàng thì sao? Thế chẳng phải chúng tôi đã gây ra sai lầm lớn à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui