Người Tìm Xác

Anh Tư thật ra không phải người địa phương, mười mấy năm trước cả nhà từ Tề Tề Cáp Nhĩ chuyển đến đây, do xuất thân là hải quân nên làm việc trên nước cũng không có vấn đề gì.

Ban đầu anh ta sống dựa vào thuỷ sản trong hồ, về sau dần dần phát hiện làm du lịch nhanh ra tiền, vì thế bỏ hết vốn liếng mua hai chiếc thuyền chở du khách trên hồ để kiếm tiền.

Tôi nghe ra anh Tư này lại là đồng hương Đông Bắc, vì thế càng nói càng thân2quen, chớp mắt đã không còn cảm giác xa lạ như trước. Anh ta kể với tôi trong nhà mình giờ có hai đứa nhỏ đang đi học, một đứa học cấp ba, một đứa học cấp hai, chi tiêu một tháng rất nhiều, nhưng bây giờ anh ta làm du lịch, tiền một tháng kiếm được vẫn có dư dả, ngày tháng trôi qua cũng rất tốt.

Tôi thầm hâm mộ không thôi, tuy rằng mỗi ngày anh ta phải bôn ba bên ngoài, nhưng trong nhà có vợ có con, cuộc sống cũng coi như sung5túc, đây không phải là cuộc sống mà đại đa số người theo đuổi ư?

Tôi tin nếu mình cũng có một ngày như vậy, nhất định sẽ không chút do dự rửa tay không làm nữa! Đừng nói là tôi, cho dù là chú Lê, nếu có thể có vận mệnh tốt như vậy, chắc chắn chú ấy cũng không muốn cô độc cả đời như bây giờ.

Trong lúc tôi và anh Tư nói chuyện phiếm, thuyền của chúng tôi đã nhanh chóng rời khỏi bến tàu. Lần này mục đích của chúng tôi rất rõ ràng,6thẳng hướng đến chỗ ngày hôm qua xảy ra chuyện, sau đó tiếp tục tìm kiếm.

Sáng hôm nay nghe giám đốc Tôn nói, những thuyền tìm kiếm mà hôm qua lúc chúng tôi trở về gặp được, họ đã tìm suốt một ngày trên mặt hồ nhưng vẫn không có kết quả, nếu không phải là ông chủ lớn của họ xảy ra chuyện, đoán chừng là đã từ bỏ từ lâu rồi.

Khi nói chuyện, thuyền của chúng tôi đã chạy đến vùng nước “xảy ra chuyện” lúc tước, nhưng khiến chúng tôi không ngờ tới là5lại có mấy chiếc thuyền đang loanh quanh trên mặt nước, giống như giăng lưới đánh cá, nhưng khi họ vớt được cá thì lại ném cả về lại hồ.

Tôi tò mò hỏi: “Mấy anh kia đang làm gì thế?”

Anh Tư cười lạnh một tiếng và nói: “Còn làm gì nữa? Tìm kho báu chứ đâu!”

“Kho báu? Trong hồ có thể có kho báu gì chứ?”

Anh Tư giơ tay chỉ chỉ lên đầu chúng tôi, sau đó tuỳ tiện quơ quơ, tôi lập tức hiểu anh có ý gì!

“Anh nói là họ đang tìm ngôi sao băng3rơi xuống hồ à?” Tôi hơi giật mình nói.

Anh Tư gật đầu: “Ừ, hôm qua tôi có nghe nói, giờ là ít rồi đấy, nghe nói ngày hôm qua mới gọi là đồ sộ kìa, cùng lúc có cả trăm chiếc thuyền nhỏ, đều chỉ để vớt thiên thạch trong hồ thôi.”

Tôi nghe thế buồn cười nói: “Dùng lưới đánh cá có thể vớt lên ư?”

Anh Tư nhún vai: “Tôi thấy không chịu nổi…”

“Vị trí không đúng…” Đinh Nhất ngồi cạnh tôi lạnh lùng nhả một câu.

Tôi nghe thế thì lên tinh thần hẳn: “Lúc ấy không phải anh nhắm mắt không nhìn thấy gì sao?”

Nhưng Đinh Nhất lại đứng đắn nói: “Trước khi nhắm mắt có nhìn thấy…”

“Vậy anh thấy thứ kia rơi xuống chỗ nào?” Tôi truy hỏi.

Đinh Nhất nhìn mặt hồ phía xa nói: “Chắc chắn bọn họ sẽ không tìm thấy, bởi vì thứ kia bay đi xa hơn thị giác của con người. Tuy rằng lúc ấy rơi xuống hồ nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng thực tế khoảng cách lại rất xa, nếu không lúc ấy thuyền của chúng ta đã không phải chỉ lung lay vài cái đơn giản như vậy đâu.”

Anh Tư nghe xong cũng gật đầu: “Ừ, tôi cũng đồng ý điểm này, thứ kia dù không cần quá lớn, chỉ bằng quả bóng rổ thôi, nếu thật sự rơi xuống ở khoảng cách gần như chúng ta thấy, với tốc độ lúc đó, không chừng con thuyền nhỏ này của tôi đã sớm bị sóng đánh lật rồi.”

Vì để không làm mất thời gian những con thuyền kia tìm kho báu, ca nô của chúng tôi cố ý vòng qua thuyền của họ, tiếp tục lái về phía trước. Lần này tôi đề nghị đừng lên đảo, trước tiên cứ tìm kiếm trên mặt hồ, bởi vì dưới nước mới là nơi chủ yếu chúng tôi nên tìm.

Dĩ nhiên giám đốc Tôn cũng không có ý kiến, suy cho cùng nên tìm như thế nào là theo lời chúng tôi cả. Vì thế tôi bảo anh Tư lái thuyền chậm một chút, còn mình thì nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận vùng nước chung quanh, không bỏ qua mọi ngóc ngách.

Nhưng kể cũng kỳ lạ, dưới nước sạch sẽ lạ thường, giống như vật chết gì cũng không có, theo lý mà nói khả năng này không lớn, nhưng tôi lại không hề cảm nhận được gì? Chẳng lẽ những người đó thật sự không ở dưới nước ư?

Cuối cùng không còn cách nào, tôi chỉ có thể bảo anh Tư tiếp tục lái lên phía trước, tôi thì tiếp tục cảm nhận xung quanh, nhưng cố gắng nửa ngày vẫn không cảm nhận được cái gì cả. Lúc lòng tôi đang nôn nóng, nhưng trên mặt vẫn phải biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, đột nhiên nghe Đinh Nhất thình lình la lên: “Dừng thuyền!”

Chú Lê thấy thế bèn hỏi anh ta sao thế? Nhưng anh ta lại nói một cách không chắc chắn: “Con cảm thấy dưới này hình như có thứ gì…”

Tôi và chú Lê nghe xong cũng đều không hiểu ra sao, không ngờ Đinh Nhất lại cảm nhận được thi thể trước cả tôi? Nhưng Đinh Nhất nhanh chóng nói cho tôi biết, thứ phía dưới không phải thi thể gì cả, chỉ là anh ta cảm thấy một loại năng lượng rất mạnh phát ra từ đáy nước thôi.

Tôi bèn chúi đầu xuống nước, muốn xem bên dưới có thứ gì. Đinh Nhất kéo tôi lại nói: “Cậu nhìn như vậy cũng không nhìn tới đâu, mọi người ở trên này chờ một lát, tôi lặn xuống xem thử…”

“Lặn… Lặn xuống? Đồ lặn gì anh cũng không có đó, cứ lặn xuống thế có được không?” Tôi giật mình nói.

Nhưng Đinh Nhất rất tự tin bảo: “Không sao, yên tâm đi, tôi chỉ xuống xem thử, tới cực hạn sẽ đi lên.”

Anh ta nói xong thì cởi quần áo ra, sau đó thả người nhảy xuống nước. Anh Tư nhìn thấy cũng liên tục khen ngợi Đinh Nhất bơi giỏi. Tôi nghĩ thầm, trong ba chúng tôi, cũng chỉ có anh ta là tinh thông mười tám môn võ nghệ thôi.

Sau khi Đinh Nhất xuống nước, tôi và chú Lê vẫn tỳ vào mép thuyền ngóng nhìn dưới nước, xét cho cùng hai chúng tôi đều là vịt cạn, nếu anh ta xảy ra chuyện gì thật, vẫn phải trông cậy vào anh Tư mới được.

Cũng may chưa được chốc lát Đinh Nhất đã trồi lên, nhưng tôi lại thấy trong tay anh ta cầm một thứ lớn bằng quả banh tennis. Khi Đinh Nhất đưa thứ kia ra khỏi nước, đầu tôi liền ong lên, trong tai vang ù ù.

Từ khi thứ này ra khỏi nước, dường như cảm nhận của tôi nhanh nhạy hơn rất nhiều, tôi đã có thể cảm nhận được rõ ràng chung quanh đều có vật chết, chẳng lẽ do thứ này ngăn chặn cảm nhận của tôi?

Chờ Đinh Nhất lên lại thuyền, anh ta đưa đồ trong tay cho chú Lê nói: “Chính là thứ này!”

Chúng tôi nhìn kỹ, phát hiện là một cục sắt vô cùng cứng lớn cỡ quả banh tennis, hơn nữa còn là cục sắt bề ngoài bị đốt không theo quy tắc gì.

“Đây là cái gì thế?” Anh Tư cau mày hỏi.

Tôi lấy từ tay chú Lê nhìn thử, thật ra trong lòng đã hiểu rõ, vì thế nói bừa: “Thứ này tà khí quá nặng, không thể cho nó vào nước nữa, bằng không dù chúng ta lật ngửa chỗ này lên, cũng không tìm thấy Hải Phong Hào đã mất tích!”

Chú Lê thấy tôi tỏ vẻ chuyện như thật là biết ngay tâm tư của tôi, vì thế cũng ở một bên hát đệm theo: “Ừm, thứ này đích thật là tà khí quá nặng, vẫn nên lấy vải đỏ bọc lại trước đã, chờ chúng ta tìm được Hải Phong Hào rồi hẵng xử lý đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui