Người Tìm Xác

Nếu không phải vì thấy lần này nhiều tiền thì tôi cũng không muốn tới… Năm đó cậu hai Đặng bị giết ở đây, chuyện đã qua chín năm rồi mà vẫn không có ai phát hiện ra thi thể, vậy chỉ có thể nói rõ hai tên hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Mà ký ức của tàn hồn trên cái cúp đó lại cực ít ỏi, ngoại trừ chiếc2Wuling Hong Guang màu xám ra, nhìn ngoại hình tài xế kia lúc ấy nhiều nhất là chừng hai mươi tuổi, bây giờ cách thời gian xảy ra vụ án đã chín năm rồi, không biết bây giờ dáng vẻ của hắn có thay đổi nhiều so với năm đó hay không…

Trưa hôm đấy, ba chúng tôi gọi cho lễ tân, dò hỏi quản lý Tôn của chỗ họ có tới đi làm hay5không? Lễ tân đáp là anh ta đang ở lầu một tổ chức cho nhân viên của nhà hàng dọn dẹp vệ sinh!

Chúng tôi lập tức đi thang máy xuống lầu một, muốn hỏi thăm anh ta vài chuyện của cậu hai Đặng năm đó. Không ngờ sau khi chúng tôi xuống tới lầu một của nhà hàng, lại không nhìn thấy bóng dáng quản lý Tôn đâu, vì thế tôi gọi một phục6vụ đang bận rộn lại, hỏi thăm về quản lý Tôn.

Người phục vụ kia lại chỉ chỉ một chị gái đang lau pha lê phía sau tôi: “Đó là quản lý Tôn của chúng tôi…”

A! Tôi còn tưởng rằng quản lý Tôn này là đàn ông cơ, không ngờ lại là một chị gái hơn bốn mươi tuổi, khó trách sao cần mẫn như vậy! Lúc này quản lý Tôn đang lau pha lê5cũng nghe thấy chúng tôi muốn tìm mình, vì thế bỏ việc trong tay xuống, đi về phía chúng tôi.

“Các vị tìm tôi có chuyện gì?” Quản lý Tôn lịch sự hỏi.

Chú Lê chủ động bắt tay với chị ta và nói: “Xin chào, chúng tôi là khách hàng trên lầu, lần này đến Tuy Lai là do có người gửi gắm, điều tra vụ mất tích ở đây chín năm trước của một3người tên Đặng Gia Khang.”

Quản lý Tôn lặp lại tên của cậu hai Đặng, sau đó cau mày suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hình như tôi có chút ấn tượng với cái tên này, cụ thể là bao nhiêu năm trước thì không nhớ rõ lắm, chỉ biết là người này ở chỗ của chúng tôi hai ngày thì mất tích, tiền đặt cọc cũng không lấy. Sau đó người thân của anh ta tìm đến, còn báo cảnh sát, nhưng hình như cuối cùng vẫn không tìm được người…”

Tôi nghe thế bèn truy hỏi: “Vậy chị có còn nhớ lúc vào ở, anh ta có từng nói gì hay không?”

Quản lý Tôn khó xử nói: “Đã lâu lắm rồi, tôi thật sự không nhớ rõ lắm, có điều trong ký ức của tôi, vị khách đó cho người ta cảm giác giống như rất có tiền, mở miệng khép miệng đều nói muốn đầu tư chỗ chúng tôi. Tôi nhớ rõ khi ấy anh ta còn hỏi thăm phục vụ ở đại sảnh của chúng tôi ở đây có quặng Magie gì đó không, chỗ chúng tôi đương nhiên là không có quặng Magie rồi, anh ta nghe xong hình như còn rất thất vọng.”

“Lúc ở đây anh ta vẫn luôn ra vào một mình à?” Tôi tiếp tục truy hỏi.

Quản lý Tôn gật đầu nói: “Chắc là một mình… Nhưng sau đó hình như anh ta tìm được một tên côn đồ có tiếng ở địa phương làm người giới thiệu.”

Chú Lê trầm giọng nói: “Phùng Tứ Bảo à?”

“Đúng rồi! Chính là hắn.”

Tôi vội hỏi: “Vậy bây giờ Phùng Tứ Bảo còn ở đây không?”

Lần này quản lý Tôn lại càng khó xử hơn: “Hai năm trước hắn đã chết vì nhồi máu cơ tim rồi…”

Tôi vừa nghe thế trong lòng lập tức lạnh đi, phí sức cả nửa ngày, kết cục không tìm được manh mối nào có ích. Có điều ngẫm lại cũng phải, năm đó chắc hẳn tổng giám đốc Đặng cũng đều đã đi tìm những người này rồi, nếu thực sự có manh mối gì đó thì cũng đã bị phát hiện từ sớm.

Sau đó ba chúng tôi ủ rũ về lại trên lầu, ai ngờ lúc tôi vừa mới chuẩn bị vào phòng thì thấy một người đàn ông đeo kính đi ra từ phòng đối diện của chúng tôi.

Khi mặt đối mặt với anh ta, hai chúng tôi đều ngẩn ra, bởi vì tôi thấy anh ta khá quen mắt, mà anh ta thấy tôi cũng khá quen…

Hai người chúng tôi cứ mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương như vậy hết cả buổi, cuối cùng vẫn là anh ta nói trước: “Cậu và trưởng phòng Bạch có phải là bạn bè không?”

Tôi gãi gãi đầu: “Anh nói là Bạch Kiện hả?”

Người nọ gật đầu nói: “Đúng! Trước đây tôi và anh ta cùng làm việc ở một tổ chuyên án, tôi nhớ lúc ấy cậu là cố vấn anh ta mời đến…”

Nghe anh ta nói vậy, tôi mới đột nhiên nhớ ra, đây không phải là pháp y mà tôi quen sau khi giúp Bạch Kiện lần đó hay sao?

“Ồ, đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, anh là pháp y!”

Người nọ vừa nghe thì hơi mỉm cười, sau đó bắt tay với tôi: “Xin chào, tôi là Trương Khai.”

Tôi nghe thế cũng cười ha ha nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng họ Trương, tôi tên Trương Tiến Bảo.”

Sau đó chúng tôi hàn huyên đơn giản vài câu, rồi từng người trở về phòng. Không ngờ tới tối, lúc ăn cơm lại đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Kiện.

“Trưởng phòng Bạch, sao anh lại nhớ đến người anh em này thế?” Tôi cười trêu chọc anh ta.

Bạch Kiện nghe xong cười ha ha nói: “Không phải đã lâu không liên hệ à? Muốn xem thử gần đây cậu bận cái gì ấy mà?”

Tôi bĩu môi nói: “Tôi thì có thể làm gì chứ! Chỉ là giúp người ta tìm xác thôi!”

Bạch Kiện “Ồ” lên, sau đó không tiếp lời nữa. Tôi vừa nghe là biết thằng cha này có việc, nên tức giận nói: “Anh có việc gì không? Không có việc gì thì cúp máy nhé!”

“Có việc, có việc…”

“Có việc thì nói đi… Lải nhải như thế từ khi nào vậy?”

“Ha ha… Có phải bây giờ cậu đang ở một thị trấn nhỏ tên là Tuy Lai ở Đông Bắc không?” Bạch Kiện nói.

Tôi nghe thế thì kinh ngạc: “Trưởng phòng Bạch, anh làm tình báo mà tình báo cả tôi nữa hả?”

Bạch Kiện nghe xong cười ha ha nói: “Phì! Anh nào có thời gian rỗi thế! Vừa rồi một đồng nghiệp cũ gọi điện thoại cho anh, nói là gặp cậu ở khách sạn huyện Tuy Lai!”

“Ồ, anh nói Trương Khai à!”

“Ừ, chính là cậu ta.”

Tôi vừa nghe là sinh lòng nghi ngờ hỏi: “Không đúng, chỉ là trùng hợp gặp nhau, cũng không cần lập tức báo cáo cho trưởng phòng Bạch chứ?”

Bạch Kiện bật cười trong điện thoại: “Cái gì mà báo cáo với không báo cáo, thằng nhóc Trương Khai kia bị điều tạm qua đó điều tra một vụ án, nhưng bây giờ lại gặp vướng mắc, không tiếp tục nổi nữa, đang lúc phát rầu vừa hay gặp được cậu đó mà!”

Tôi nghe anh ta nói như vậy lập tức tức giận: “Không phải chứ, tay anh cũng đủ dài đó nhé! Tôi đã chạy tới tận Đông Bắc rồi, anh còn có thể sai tôi chạy việc cho người của anh nữa!”

“Thế này sao mà là người chạy việc chứ? Đây là nhờ cậu hỗ trợ mà! Chỗ rộng lớn xa xôi như vậy cũng có thể gặp được là có duyên phận cỡ nào! Lại nói, đây là thế mạnh của cậu, cậu chỉ nhìn giúp cái thôi. Biết đâu chuyện bây giờ cậu làm, người ta cũng có thể giúp đỡ thì sao?” Bạch Kiện mặt dày nói.

Có điều được anh ta nhắc nhở như vậy, tôi chợt nghĩ đến việc có thể thông qua Trương Khai hỏi thăm cảnh sát địa phương một chút, vụ án năm đó rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Vì thế tôi nhận lời giúp Trương Khai, nhưng tôi cũng cảnh báo trước, tôi không phải vạn năng, nếu thật sự không giúp được gì cũng đừng trách tôi đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui