Người Tìm Xác

Khi lại vào nhà họ Ngô, cuối cùng tôi đã có cơ hội thấy được chân dung của vị đại thần CSI trong truyền thuyết, tuổi tác tầm bốn mươi, dáng người gầy ốm, đeo một cặp kính không gọng, đang nghiêm2túc xem xét một đống phân heo.

Tôi thấy cảnh này thật sự không nhịn được cười, đứng sau anh ta “Phụt” cười thành tiếng. Sau khi đại thần nghe được thì quay lại lạnh lùng liếc tôi, sau đó lập tức lại5tiếp tục công việc.

“Là cậu bảo tôi đến xét nghiệm đống phân heo này à?” Đại thần CSI cũng không quay lại mà nói với tôi.

Tôi nghe thế thì hơi xấu hổ ho nhẹ vài tiếng: “Tôi… chỉ đề nghị thôi, còn6có đáng giá để xét nghiệm hay không còn cần anh đến xem rồi.”

Đại thần CSI không để ý đến tôi nữa mà tập trung hết vào đống phân heo, thu thập mười mấy mẫu thử. Tôi thấy đứng mãi phía sau5anh ta thì quá thối, cũng có vẻ nhàm chán, thế nên đi dạo về hướng chuồng heo.

Bầy heo này nghe thấy tiếng bước chân của tôi thì lập tức tru lên điên cuồng, nghe tiếng kêu chói tai đó là biết3chúng nó đã đói không chịu nổi rồi! Tôi có lòng đi qua xem thử, nhưng lại bị tiếng kêu của chúng dọa bật ngược lại.

“Heo kêu thì có gì đáng sợ đâu!” Tiếng chú Lê vang lên sau lưng.

Tôi khẽ giật mình quay đầu lại nói: “Sao chú lại đến đây?”

Chú Lê cười ha hả: “Chú ở trong phòng hoài cũng chán nên mới tới đây xem chỗ các cháu có phát hiện thứ gì không…”

Chú nói xong thì đi về phòng của nhà họ Ngô, tôi và Đinh Nhất lập tức đi theo.

“Chú đi làm gì thế!” Tôi vừa đi vừa hỏi.

Chú Lê chỉ vào mấy phòng phía trước nói: “Đâu là phòng để thức ăn cho heo?”

Tôi giơ một ngón tay chỉ ba gian phòng phía Bắc: “Đồ trong ba gian đó đều dùng để cho heo ăn.”

Chú Lê gật gật đầu, sau đó quay lại nói với Đinh Nhất: “Mở cửa ra đi…”

Tiếp theo tôi nhìn chú Lê dùng động tác cực kỳ thành thạo xách một thùng thức ăn gia súc cho heo ra, sau đó đi đến bên cạnh chuồng heo đổ vào cái máng ăn bên trong… Hơn mười con heo mập ú lập tức yên lặng, tất cả đều cúi đầu xuống ăn.

Tôi phủi tay nói: “Được đó! Chú Lê, cháu không phát hiện ra là chú lại còn có tài cho heo ăn đó!”

Chú Lê trừng mắt liếc tôi bảo: “Năm đó ở nông thôn, chú cũng từng cho heo ăn! Thời đó đám bọn chú chịu khổ nhiều lắm, đám đi sau như các cháu sao có thể biết được!”

Tôi nghe chú Lê lại muốn kể lịch sử năm đó thì vội chuyển đề tài: “Một thùng này có đủ hay không, nếu không lại bảo Đinh Nhất xách thêm một thùng nữa?”

Lúc này Đinh Nhất lườm tôi rồi nói: “Muốn xách thì cậu đi mà xách!”

“Sao lại là tôi đi chứ? Chú ấy là sư phụ anh, phải là anh đàng hoàng học cách cho heo ăn với chú ấy chứ!” Tôi cố ý chọc giận Đinh Nhất.

Nhưng lúc hai chúng tôi cãi nhau, lại nghe chú Lê đột nhiên “Ý” một tiếng, tôi nghe thế bèn hỏi: “Sao vậy ạ? Heo có chỗ nào lạ à?”

Chú Lê cũng không trả lời vấn đề của tôi ngay mà cúi xuống cẩn thận nhìn mỗi con heo mập trong chuồng, sau đó lắc đầu liên tục bảo: “Mấy con heo này có vấn đề…”

“Vấn đề gì ạ?” Tôi vừa nói vừa đi lại gần chuồng heo.

Chú Lê đứng thẳng người lên nói với chúng tôi: “Các cháu còn ít tuổi nên không biết, mắt của động vật ăn thịt người và những đồng loại khác không giống nhau, chúng sẽ hiện ra một màu đỏ sậm như máu, cháu xem những con heo này, mắt cả đám đều đỏ quạch, nếu không phải bị bệnh đau mắt tập thể, thì là đã ăn cái gì đó khác thường…”

Lúc trước, khi đi ngang qua chuồng heo, vì tiếng kêu trong đó quá chói tai, nên tôi đều đi vòng qua, nhưng vừa nghe chú Lê nói vậy, tôi lập tức lại gần chuồng heo, muốn thử nhìn cẩn thận mắt của hơn mười con heo mập ú này… Kết quả khi tôi mới vừa bước đến gần một bước, cả người liền cứng đờ!

Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, hoá ra là ở dưới chuồng heo?!

Lúc tôi chân chính đến gần chuồng heo, những ký ức tàn hồn không đếm được đó nháy mắt mạnh mẽ tràn vào trong đầu tôi, tôi ước đoán sơ lược một chút, vậy mà có hơn mười một người! Trong những tàn hồn đó, tôi nhanh chóng nhìn thấy cậu hai Đặng, quả nhiên phần còn lại của những xác chết ấy là ở đây!

Chú Lê và Đinh Nhất thấy tôi vẫn đứng ở rìa chuồng heo không nhúc nhích cả buổi là biết đã cảm nhận được gì rồi, hai người họ cũng không làm gián đoạn, đợi đến khi tôi tự phục hồi tinh thần lại.

“Thế nào? Gần đây có thi thể à?” Chú Lê hỏi.

Tôi gật đầu chỉ vào một góc của chuồng heo nói: “Cậu hai Đặng ở bên dưới…”

Chú Lê nghe thế lập tức lộ ra vẻ mặt cực ghê tởm: “Nếu ông cụ Đặng biết con trai bảo bối của mình bị người ta chôn dưới chuồng heo, có khi nào tức chết ngay tại chỗ hay không đây!”

Tôi lập tức tán thành: “Chuyện này thật sự rất khó nói!”

Sau đó tôi gọi Trương Khai tới, bảo anh ta tìm người đào góc Tây Bắc của chuồng heo lên, xem bên dưới có cái gì. Trương Khai vừa nghe đã hiểu ý, vì thế anh ta gọi cho Từ Phong, bảo bọn họ nhất định phải mang theo công cụ phá dỡ chuyên nghiệp.

Sở dĩ Trương Khai nói như vậy là vì nền chuồng heo có tráng xi măng. Nếu muốn đào xuống, sẽ phải đập vỡ xi măng ở mặt trên mới được.

Nhưng vấn đề cần lo hiện giờ là làm thế nào đưa mấy con heo mập mắt đỏ kia đi, nếu không, có chúng nó trong chuồng heo, căn bản là không thể nào đào xuống được. Vì thế nên xuất hiện một cảnh khá buồn cười, mấy cảnh sát xông vào một đám heo mập ú, người kéo lỗ tai, người túm cái đuôi, vất vả lắm mới đẩy chúng nó ra khỏi chuồng heo.

Nhưng mỗi góc trong sân này đều có khả năng tồn tại manh mối, cho nên cũng không thể thả mấy con heo này trong sân phá hỏng hiện trường được. Vì thế Từ Phong lại tìm một xe tải chuyên chở heo, tống hết mười mấy con heo này lên đó.

Sau đó vẫn là mấy cảnh sát này đi đào chuồng heo, tóm lại giày vò tới cuối cùng, trên người cả đám đều là phân heo cả!

Khi nhóm người Từ Phong dẹp hết heo đi rồi mới phát hiện, thật ra bên dưới chuồng heo cũng không hoàn toàn là nền xi măng, tại vị trí mà tôi chỉ có một tấm bê tông có thể di động được chặn lại, chỉ cần hai người gắng nhấc là có thể nâng tấm bê tông lên.

Tấm bê tông được nâng lên, một hố to cỡ một mét vuông cũng xuất hiện. Mùi tanh tưởi từ hố bay ra, tuy rằng bên trên là chuồng heo, mùi cũng chẳng thơm tho gì, nhưng so với cái mùi dưới ấy, chuồng heo này đúng là chẳng thành vấn đề.

Từ Phong thấy mà cau mày, sau đó cầm lấy một cây gậy to dựng bên cạnh chuồng heo đảo vài cái bên trong, phát hiện bên dưới những chất thải của heo đó có không ít thứ cưng cứng…

Nói thật, tôi thực sự rất bội phục những cảnh sát làm pháp y, CSI, những thứ họ phải tiếp xúc trong công việc đảm bảo không phải thứ người bình thường có thể chịu được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui