Người Tìm Xác

Không ngờ tôi lại ngủ thẳng cẳng đến tận trưa ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì thấy chú Lê và Đinh Nhất đang nằm cùng phòng bệnh với mình.

Đinh Nhất đã tỉnh lại, ngoài chuyện sắc mặt hơi tái nhợt thì trông chẳng khác gì người khỏe mạnh bình thường, không có một dấu hiệu nào chứng tỏ hôm qua anh ta sắp chết cả.

Tiếp theo là chú Lê nằm mệt mỏi trên giường, chú ấy đang nói chuyện với y tá đo huyết áp cho mình. Tôi nghĩ, còn có sức đùa bỡn y tá như thế2kia thì chắc không có việc gì lớn đâu.

Đinh Nhất phát hiện tôi vừa tỉnh lại, anh ta ngồi dậy, cười nói với tôi: “Cậu tỉnh rồi à, tôi còn tưởng cậu phải ngủ hết cả ngày hôm nay đấy?”

Tôi cảm thấy miệng mình khô ran, nên nói với cô y tá đang nói chuyện với chú Lê: “Chị gì ơi, phiền chị lấy cho em cốc nước, em khát quá!”

Cô y tá quay đầu lại nhìn tôi rồi đi rót cốc nước: “Cậu hiến nhiều máu như vậy, khát nước là hiện tượng bình thường, không cần lo5lắng đâu.”

Tôi thực sự quá khát nên chỉ uống hai ba hớp là hết sạch, tôi đưa cái cốc không cho chị y tá và nói: “Cho em thêm cốc nữa!”

Tôi uống liền ba cốc nước mới cảm thấy đỡ khát. Ngẫm lại thì có thể không khát mà được à? Chưa nói đến chuyện 600CC máu kia chiếm bao nhiêu phần lượng nước trong cơ thể tôi, thì riêng lượng mồ hôi đổ ra khi tôi cõng Đinh Nhất xuống núi cũng phải hơn ba cốc này rồi!

Tôi thấy chị y tá rút kim tiêm trên tay chú6Lê ra rồi mới đi ra ngoài, tôi hỏi nhỏ chú ấy: “Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì thế ạ? Tại sao hai người lại đến cái thung lũng người chết kia?”

Chú Lê nhăn nhó: “Đừng nhắc đến nữa, lúc ấy điện thoại của cháu đột nhiên bị ngắt, chú gọi lại thế nào cũng không được, thế là chú phải sang đập cửa phòng Trịnh Lỗi Quân, bắt cậu ta phải nói. Lúc ấy chú đoán thằng nhóc ấy có chuyện gì đó giấu giếm không nói với chúng ta, sau khi truy hỏi một hồi, cậu5ta mới nói, thì ra chú của cậu ta cũng chết không được bình thường!”

Lúc gã Trịnh Lỗi Quân này nói đến chuyện chú mình để lại cái nhà trọ này đã cố ý tránh nặng tìm nhẹ, không nói cho chúng tôi biết một vài tin tức quan trọng, đặc biệt là liên quan đến cái chết của chú mình… Anh ta chẳng nói một lời nào về chuyện đó cả!

Mặc dù lúc trước homestay này đúng là di sản mà chú anh ta để lại cho anh ta, nhưng cái chết của chú anh ta rất kỳ3quặc, chỉ để lại một phong thư dặn dò rồi mất tích từ đấy, chẳng có ai biết ông ta còn sống hay đã chết.

Năm nay đúng là năm thứ bảy từ khi ông ta bị mất tích, pháp luật đã thừa nhận chú anh ta đã chết, lúc này anh ta mới được quyền thừa kế cái “Homestay Hảo Tái Lai” này và sang tên cho Trịnh Lỗi Quân. Mấy năm trước họ vẫn đang xử lý thủ tục nên quyền tài sản thực tế vẫn nằm trong tay chú anh ta.

Tôi nghe mới nhớ ra ông lão họ Trịnh ở “Quán trọ Hảo Tái Lai”, chắc ông ta là chú của Trịnh Lỗi Quân, ông ta ở đó thì chứng tỏ là đã chết rồi. Sau đó chú Lê lại moi thêm được thông tin từ Trịnh Lỗi Quân và được biết, bảy năm trước có rất nhiều người đến đây tự sát, hơn nữa tỉ lệ rất cao, nên chắc chắn đây không phải là sự trùng hợp.

Chú Lê biết trên đường thông giữa dương gian và địa phủ vẫn thường có những dịch trạm siêu độ linh hồn, chuyên thu hồn phách tự tử, suy nghĩ đầu tiên của chú ấy chính là “Hảo Tái Lai” chính là một dịch trạm như vậy.

Trong bảy năm qua không có thêm người lên núi tự sát là vì chủ nhân của dịch trạm, chính là lão Trịnh đã chết, mặc dù ông ta đã giao “Hảo Tái Lai” lại cho Trịnh Lỗi Quân, nhưng lại không chuyển giao ngay vào tay anh ta nên dịch trạm vẫn luôn ở trong trạng thái vô chủ.

Ông đầu bếp họ Đoàn kia là người làm lâu năm của lão Trịnh nên tất nhiên là biết bí mật của “Hảo Tái Lai”, bởi vậy khi chú Lê tới tìm, ông Đoàn biết thân phận của chú xong cũng không che giấu mà nói bí mật ở đây cho chú ấy biết. Đồng thời ông ấy còn bảo với chú Lê là, nếu trên núi có người mất tích hoặc một lòng muốn tự tử thì kiểu gì cũng sẽ xuất hiện ở “thung lũng người chết” phía sau núi…

Mà những người đi vào “thung lũng người chết” rồi, nếu không biết bí mật ở đó thì chắc chắn sẽ không tìm thấy gì cả… Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao lại không tìm được thi thể của những người đi tự tử kia.

Còn chuyện lão Trịnh chết là do ông ta đã hết tuổi thọ, nhưng từ rất nhiều năm về trước, ông ta đã bán hồn phách của mình cho âm sai rồi, cho dù đã chết, ông ta vẫn phải tiếp tục quản lý dịch trạm độ hồn, cũng chính là “Quán trọ Hảo Tái Lai” mà lúc trước tôi đã đến.

Năm nay là năm thứ bảy kể từ khi lão Trịnh mất tích, homestay Hảo Tái Lai ở dương gian một khi được sang tên cho Trịnh Lỗi Quân thì có nghĩa là “Hảo Tái Lai” lại có chủ, có thể làm ăn được như bình thường, bởi vậy mà nó bắt đầu hấp dẫn những người ở vùng lân cận muốn lên núi tự tử.

Sau khi biết hết những tin tức này, chú Lê hiểu ngay chắc chắn tôi đang bị nhốt trong cái dịch trạm “Hảo Tái Lai” kia rồi, nếu họ không nhanh chóng tìm được cơ thể của tôi, sau đó gọi hồn phách tôi trở về thì e rằng, đến lúc đó tôi sẽ thật sự không trở về được nữa.

Thế là chú Lê và Đinh Nhất mới vội vã đi đến “thung lũng người chết” kia, nhưng họ lại không ngờ rằng cái “thung lũng người chết” này vào được nhưng không ra được… Lúc đó không tìm được cơ thể của tôi ở chỗ đống đá kia, họ định quay trở về ngay thì phát hiện không còn thấy đường vào nữa.

Chú Lê thầm kêu không ổn, cái “thung lũng người chết” này quyết không để người nào còn sống ở trong, nếu họ không nhanh chóng rời đi thì e rằng chẳng bao lâu nữa, hồn sẽ rời khỏi xác và đi tới cái dịch trạm độ hồn kia mất.

Dưới tình thế cấp bách, chú Lê và Đinh Nhất lùi dần đến chỗ cái cây to mà tôi đã phát hiện họ, nhưng đến lúc chú Lê dùng hết tất cả những lá bùa trên người mình rồi thì bắt đầu cảm giác đầu óc trở nên mơ màng, chỉ sợ họ không còn kiên trì được bao lâu nữa.

Cuối cùng, Đinh Nhất đành phải rạch cổ tay lấy máu, vẽ ra một cái vòng tròn bằng máu thuần dương mới khiến họ kiên trì được đến lúc tôi tìm thấy… Thật ra, từ nhiều năm về trước, chú Lê đã biết Đinh Nhất có nhóm máu hiếm, là máu thuần dương trăm năm khó gặp, có thể khắc âm vật, lúc mấu chốt còn có thể bảo vệ được tính mạng.

Nhưng chuyện chú Lê không ngờ tới là tôi có cùng nhóm máu với Đinh Nhất, đáng lý ra, với thể chất này thì tôi phải có nhóm máu thuần âm mới đúng! Vì sao nhóm máu của tôi lại giống với nhóm máu của Đinh Nhất được? Nhưng xem ra sau này nếu không phải đã hết cách rồi thì không thể dùng lại cách này được, vì phải trả giá quá lớn.

Sau đó tôi kể lại những gì mình đã thấy cho chú Lê và Đinh Nhất nghe, chú Lê nói rất chắc chắn: “Nhất định là một trong hai người Lưu Hạo hoặc Hoắc Miêu Miêu chết xong sinh oán, muốn câu luôn cả hồn của cháu đi cùng, nhưng tiếc rằng thể chất của cháu quá đặc biệt nên câu cả xác đi luôn.”

Nghe chú ấy nói vậy, tôi đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước mình đã nhìn thấy cái bóng trắng ở trong phòng, giờ nghĩ lại mới hiểu, cái bóng trắng kia rõ ràng là nữ, xem ra người sinh lòng oán hận là Hoắc Miêu Miêu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui