Người Tìm Xác

Tất nhiên chú Lê cũng ủng hộ suy nghĩ của tôi, xem cách ném đá vào đầu tôi vừa rồi, đúng là giống việc mà cái thứ đó có thể làm được. Nhưng đến cùng tôi không bị thương, đòi đánh đòi giết cũng2không hay lắm.

Vì thế chúng tôi lại tiếp tục đi lên phía trước một đoạn, lúc này mùi trong không khí càng nồng hơn, xông cho Đinh Nhất nhăn nhó mặt mày. Có điều như vậy cũng tốt, tuy rằng mùi này không dễ5ngửi lắm, nhưng nếu những con thú nhỏ đó ở trong hang đều không sao, vậy chứng minh khu vực này không có khí độc.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy phía trước từ chỗ ánh sáng chiếu không tới dường như mơ hồ có bóng6người đi tới, chúng tôi căng thẳng, lập tức bắt đầu đề phòng.

Tuy tôi là cọng bún với sức chiến đấu chỉ có năm phần, nhưng cũng lấy dao thép trong ống quần ra nắm chặt trong tay, chuẩn bị đón địch bất kỳ5lúc nào…

Nhưng theo bóng người kia chậm rãi tới gần, vài hình ảnh đứt quãng nháy mắt chui vào đầu tôi, tôi kinh hãi nhìn bóng người kia rồi nói với nhóm chú Lê: “Anh ta… Anh ta là một cái xác!”

Chú Lê nghe3thế thì đổi sắc mặt: “Không thể nào! Chẳng lẽ là xác sống?”

Giờ tôi cũng không rõ thứ đằng trước kia là cái gì, chỉ là trong ký ức của tàn hồn đó, tôi nhìn thấy quản lý cũ và chủ nhiệm Tôn. Tôi nhớ quản lý cũ đã từng nói, trong những quản lý mất tích, ông ta chỉ gặp người mất tích đầu tiên Ngô Địch, xem ra thi thể đằng trước chắc chính là Ngô Địch.

Nhưng nếu anh ta đã chết, sao thi thể lại có thể đi lại khắp nơi? Tôi không tin không có lý do gì mà lại biến thành cương thi! Đang suy nghĩ thì thi thể của Ngô Địch đã sắp đến gần, lạnh lùng nhìn ba chúng tôi…

Muốn nói bây giờ Ngô Địch không phải một cái xác, đúng là quỷ cũng không tin! Trên làn da xanh tím của anh ta đã sớm thối rữa đến độ lộ ra xương mặt, miệng vết thương thỉnh thoảng còn có một ít chất lỏng ghê tởm chảy ra, đây là dấu hiệu thi thể đã hư thối.

Nhưng lẽ ra Ngô Địch đã mất tích tận ba năm, nếu anh ta đã chết thì xác cũng đã sớm rữa thành bã rồi chứ, nhưng trước mắt, anh ta lại như chỉ mới có một ít dấu hiệu bị thối rữa thôi, chuyện này nói thế nào cũng không bình thường mà!

Lúc này chú Lê cúi đầu nhìn thoáng qua la bàn trong tay, sau đó trầm giọng hỏi: “Cậu là ai?”

Tuy Ngô Địch mở to mắt, nhưng khi anh ta nghe thấy chú Lê nói, phản ứng đầu tiên lại là nghiêng tai lắng nghe, tôi lập tức biết cái gã này không nhìn thấy!

Nhưng chúng tôi đợi một lát, lại không thấy Ngô Địch nói chuyện, càng không có phản ứng thêm gì khác nữa. Vì thế tôi đánh bạo chậm rãi lại gần một chút, muốn nhìn rõ ràng hơn.

Đinh Nhất sợ tôi gặp nguy hiểm, giành trước một bước đi đằng trước tôi. Nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, rốt cục Ngô Địch có phản ứng, nhưng phản ứng của anh ta lại là lùi về sau hai bước, dường như muốn duy trì khoảng cách nhất định với chúng tôi…

Khi ba người chúng tôi đều không rõ nguyên do, lại nghe phía sau Ngô Địch truyền đến nhiều tiếng bước chân hơn, đầu tôi lập tức đau đớn, vì tôi đã cảm nhận được sâu bên trong hang đá có mấy cái xác cũng có tình trạng giống như Ngô Địch đang đi về phía chúng tôi!

“Họ tới…” Tôi chịu đựng cơn đau đầu cảnh báo nhóm chú Lê.

Thực tế không cần tôi nói, bằng cái tai thính của Đinh Nhất cũng đã nghe thấy tiếng từ lâu rồi: “Bốn người nữa tới!” Đinh Nhất trầm giọng nói.

Tôi thầm nghĩ năm người này đã đến đông đủ, chẳng lẽ là nhóm quản lý mở họp hội đồng quản trị hả? Khi thì tất cả đều mất tích không thấy đâu, khi thì tất cả ào ào nhảy ra hết thế này!

Chờ sau khi bốn người còn lại đi tới, tôi gần như có thể khẳng định trăm phần trăm, bốn quản lý cấp cao này đều là người đã chết. Tuy mắt họ có động đậy, nhưng cũng chỉ là máy móc, hơn nữa đồng tử đã giãn hết.

Tuy nhiên trong ký ức cuối cùng của mấy người này, tôi cũng không nhìn thấy lý do tại sao bọn họ lại đi vào đây, rốt cuộc là chết như thế nào, gần như đều là những chuyện ngày thường mà thôi.

Lúc này chú Lê lấy ra một tấm bùa lạnh giọng nói: “Nghiệt súc! Chút thuật điều khiển xác thấp kém này mà muốn hù dọa chúng ta à? Không nói lời nào có phải vì đạo hạnh còn chưa đủ không?”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy từ “thuật điều khiển xác” này, khẽ giật mình nhìn chú Lê. Lúc này chú ấy nói với tôi và Đinh Nhất: “Hai đứa cẩn thận một chút, mấy thứ này không phải xác sống gì cả, chỉ là bị mấy con hồ ly đạo hạnh kém khống chế thôi!”

Nghe chú Lê nói vậy, mấy thi thể phía trước lập tức rẽ sang hai bên, gương mặt trắng bợt trong màn hình của flycam lúc trước xuất hiện!

“Vốn chúng tôi không đối đầu với loài người… Chỉ là họ năm lần bảy lượt xâm phạm gia viên của chúng tôi… Làm lơ cảnh cáo của chúng tôi, bởi vậy mới không thể không làm ra hạ sách này…” Mặt trắng bợt nói đứt quãng.

Tôi nghe giọng điệu nói chuyện của nó, xem ra có vẻ chỉ có con hồ ly này mới biết nói, mấy con khác thì đúng như lời chú Lê, đạo hạnh còn kém, chỉ biết điều khiển xác, không biết nói.

“Mạng người do trời định, há phải cho các người muốn giết là giết? Kiếp này họ làm bậy, đều có nhân quả báo ứng, các người giết họ như vậy, chẳng lẽ không sợ huỷ hoại tu vi vốn chưa sâu này sao?” Chú Lê nói với giọng không thân thiện.

Tuy mặt trắng bợt không có biểu cảm gì, nhưng sau khi nó nghe chú Lê nói xong, giọng điệu cũng trở nên hơi dồn dập: “Những chuyện đó chúng tôi không hiểu, chúng tôi chỉ biết là không thể trơ mắt chờ chết được, bất kỳ sinh linh nào cũng có quyền tồn tại, cho dù chúng có thấp kém bao nhiêu đi nữa. Vạn vật đều bình đẳng, trong mắt chúng tôi không có cao thấp sang hèn, loài người có thể làm hại chúng tôi, tất nhiên chúng tôi cũng có thể làm hại loài người…”

Lời này của mặt trắng bợt đúng thật là nói cho chú Lê không biết nên phản bác như thế nào, đúng vậy, mấy ngàn năm nay loài người chúng ta vẫn luôn tự xưng là động vật cấp cao hơn các loài khác, vì ham muốn và an toàn của bản thân, có thể giết chết bất kỳ động vật nào, còn thường xuyên quảng cáo rùm beng mạng người là quan trọng nhất! Nhưng mạng của ai mà không phải là mạng chứ?

Chúng ta thử nghĩ một chút, nếu những động vật sắp sửa bị giết chết đó cũng có khả năng phản kháng xem! Chúng cũng có thể giết chết con người, chúng ta đây tự xưng là động vật bậc cao có phải cũng cảm thấy hợp tình hợp lý hay không?

Động vật giết chết con người hoặc uy hiếp đến an toàn của con người, sẽ bị xử lý và bắt giết, nhưng ngược lại thì sao? Con người giết chết chúng nó là lý lẽ chính đáng ư? Có thể đúng lý hợp tình ư? Hôm nay đối mặt với mấy con hồ ly nhỏ điều khiển xác này, đúng thật là chúng tôi không có lời gì để nói… Bởi vì chúng tôi cũng không nói rõ được chuyện này rốt cuộc là ai đúng ai sai.

Cuối cùng tôi bước lên một bước, bình tĩnh nói với chúng nó: “Tôi biết đây là nhà của các người, nhưng có một số việc đã thay đổi chính là đã thay đổi rồi, còn phí công cố chấp nữa, cuối cùng chỉ có thể rước lấy thiệt hại cho hai bên. Trước đây họ xâm phạm nhà của các người, bây giờ các người giết chết bọn họ, như vậy sau này thì sao? Sẽ có người vì cái chết của bọn họ mà tới giết các người…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui