Người Tìm Xác

Mặt trắng bợt nghe tôi nói vậy thì lạnh lùng hỏi: “Các người là những kẻ muốn tới giết chúng ta à?”

Tôi vội lắc đầu nói: “Chúng tôi cũng không muốn làm như vậy… Nhưng cho dù hôm nay chúng tôi rời đi, về sau vẫn sẽ có người khác tới giết các người. Cứ như vậy sẽ rơi vòng vòng tuần hoàn chết, mãi mãi cũng không tháo gỡ được, trừ khi một bên chết hết. Nhưng tôi tin, nếu tính theo số lượng, chắc chắn các người sẽ là bên chết trước… Cho nên nghe lời2tôi, rời khỏi đây đi.”

Chú Lê cũng ở cạnh đệm lời: “Các ngươi còn tiếp tục như vậy nữa, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, bây giờ tu hành không dễ, hà tất phải huỷ hoại trăm năm đạo hạnh chứ?”

Họ nghe xong nhìn thoáng qua nhau, tiếp đó mặt trắng bợt vẫn hỏi lại tôi với vẻ không tin lắm: “Các người thật sự sẽ thả chúng ta?”

Tôi gật đầu nói: “Tôi có một người bạn tên Trang Hà, anh ta và các người là đồng loại, không biết các ngươi có quen biết người5đó không?”

Tôi vốn tưởng rằng danh tiếng của Trang Hà sẽ rất vang dội, kết quả mặt trắng bợt lại nói: “Chúng ta chưa từng rời khỏi khu gần hang đá này nên không quen biết Trang Hà mà cậu nói.”

Tôi càng đồng tình với mấy con hồ ly này hơn, vì thế nói với họ: “Không quen biết thì thôi, các người mau đi đi! Trong hang này có còn lối ra nào khác không?”

Mặt trắng bợt lắc đầu: “Không có, tuy hang này rất sâu, nhưng lối ra lại chỉ có một…”

Tôi nghe mà lòng không6khỏi nặng nề, người vây quanh cửa hang không một trăm thì cũng tám mươi, sao mấy đứa này có thể công khai đi ra ngoài từ cửa động đây, nhưng chúng tôi đã đồng ý thả chúng đi rồi, bây giờ phải thả thế nào đây!

Chú Lê thấy tôi sốt ruột, bèn nói với tôi: “Không sao, trước hết để chúng hiện chân thân rồi nói, mấy thi thể này cần phải trả lại cho hầm mỏ mới được!”

Vì thế tôi quay đầu nói với mặt trắng bợt: “Các người chiếm mấy thi thể này cũng đừng5hòng đi được, mau hiện chân thân đi, chúng tôi sẽ nghĩ cách, xem thử đưa các người ra ngoài thế nào.”

Mặt trắng bợt gật đầu với mấy đứa khác, sau đó thì thấy mấy thi thể đột nhiên ngã về phía sau, tiếp theo quần áo của họ bị một thứ banh từ bên trong ra, lúc này chúng tôi mới phát hiện, hoá ra lồng ngực những thi thể đó đã trống không từ lâu!

Thấy cảnh đó khiến tôi thầm ớn lạnh, tôi nói sao thi thể lại lâu thối rữa như vậy chứ? Hoá ra3nội tạng của bọn họ đã bị moi rỗng rồi. Lúc này mới thấy một con vật nhỏ “đầy lông lá” chui ra từ trong quần áo, tôi nhìn kỹ, đúng là một con hồ ly nhỏ màu xám.

Mấy con khác thấy đầu đàn của bọn nó đã hiện chân thân rồi, cũng nhanh chóng chui ra từ từng thi thể. Mới đầu tôi nhìn thấy những con thú nhỏ chui ra từ thi thể thì thực sự hơi sợ, nhưng khi tôi thấy rõ vẻ ngoài của chúng thì trong lòng lại cảm thấy chúng khá đáng thương…

Trong mấy con hồ ly, có con lông trọc lóc, trên người còn có từng mảng bị chốc lở. Tuy nói đạo hạnh của chúng không thể so với Trang Hà, nhưng dù sao cũng phải tốt hơn chó hoang tầm thường chứ?

Nhưng nhìn mấy đứa này đúng là không bằng chó hoang chuyên moi đồ ăn trong đống rác mà. Cả người đều bị chốc không nói, cả đám còn gầy như que củi, vừa thấy liền biết là ăn bữa hôm lo bữa mai.

Sau khi thi thể thoát khỏi khống chế của chúng, hồ ly xám cũng không nói chuyện được nữa, chỉ có thể trừng to mắt cảnh giác nhìn ba chúng tôi. Tôi nhìn đầu chúng nó, có lẽ bởi vì thiếu dinh dưỡng thời gian dài, thế nên thân hình của chúng nó không lớn hơn mèo con là bao nhiêu.

“Giấu chúng trong lòng mang ra ngoài thì sao?” Tôi thử thăm dò hỏi Đinh Nhất và chú Lê.

Chú Lê thì chả sao cả, nhưng không ngờ Đinh Nhất lại sống chết không chịu, bảo nếu muốn cho anh ta ôm mấy thứ kia, còn không bằng lập tức kết liễu chúng nó cho nhanh đi.

Năm con hồ ly nghe Đinh Nhất nói thế thì lập tức bị doạ cho run rẩy, tôi vội an ủi chúng: “Đừng nghe anh ta nói bậy, chuyện chúng tôi đã đồng ý với các người thì chắc chắn sẽ làm được.”

Cuối cùng Đinh Nhất vẫn miễn cưỡng ôm một con, còn lại tôi và chú Lê mỗi người hai con, mang chúng nó ra khỏi hang đá…

Khi ba người chúng tôi đi từ hang đá ra, nhóm Triệu Hải Thành đã sắp chờ không nổi nữa, nếu chúng tôi còn không ra, họ phải vào hang tìm.

Lúc này chú Lê nói cho bọn họ biết: “Báo cảnh sát đi! Thi thể của mấy quản lý mất tích đều ở bên trong!”

Người xung quanh nghe thế thì ồ lên, phỏng chừng họ cũng không sao ngờ tới, tìm người lâu như vậy, thế nhưng lại đều ở trong hang nước thải này. Nếu bây giờ đã xác nhận thi thể ở trong động, nhóm Triệu Hải Thành cũng không dám tùy tiện đi vào.

Nói thật, chúng tôi giấu hồ ly trong người, một chốc lát có thể không nhìn ra, nhưng để thời gian dài, không chừng sẽ bị người ta phát hiện!

Vì thế chú Lê làm bộ vẻ mặt mỏi mệt nói với Triệu Hải Thành: “Vừa rồi chúng tôi vào đó tiêu hao quá nhiều linh lực, lúc này thật sự là rất mệt mỏi, cậu đưa chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước, nếu bên này có xảy ra tình huống gì, cậu lại báo cho chúng tôi biết.”

Triệu Hải Thành bèn nhanh chóng lái xe đưa ba chúng tôi về khách sạn, sau đó lại vội vàng chạy trở về.

Sau khi vào phòng khách sạn, ba chúng tôi đã cảm thấy quần áo trên người bắt đầu bay ra mùi xác hôi thối… Vì thế lập tức moi hết mấy con hồ ly trên người ra.

Có lẽ là lần đầu tiên thật sự bước vào thế giới loài người, năm con thú nhỏ sợ hãi rõ ràng. Nhưng mấy đứa này thật sự bốc mùi quá, gần như cả phòng toàn là mùi của chúng.

Cuối cùng chúng tôi thật sự chịu không nổi, đành mang chúng vào phòng tắm tắm rửa. Động vật có linh tính đúng là thông minh, nghe nói tôi muốn mang chúng nó đi tắm rửa cũng không chống đối, ngoan ngoãn theo tôi vào phòng tắm.

Nhưng lúc tắm rửa tôi lại phát hiện trên người mấy đứa nhóc này có rất nhiều chỗ da mưng mủ, nếu không chữa khỏi cho chúng, phỏng chừng dù có chút đạo hạnh cũng không sống được bao lâu.

Cuối cùng, sau khi tôi rửa ráy sạch sẽ cho mấy đứa nó, chú Lê và Đinh Nhất đã đi mua đồ ăn từ bên ngoài về. Hai cái người này quá ma lanh, vì ngại mùi trong phòng quá hôi nên đã ăn ở ngoài xong rồi mới trở về.

“Đúng là không đủ lòng mà!” Tôi trợn trắng mắt nói.

Chú Lê nghe thế cười nói: “Sao lại không đủ lòng? Đồ ăn ngon đều mua về cho cháu nè! Đừng tham lam thế, tụi chú chỉ ăn mì thịt kho, còn mua cho cháu là vịt nướng đấy!”

Nhưng giờ trong miệng tôi toàn là mùi trên người năm con thú nhỏ này, nào còn có thể ăn nổi vịt nướng? Vì thế tôi chia vịt nướng cho năm con hồ ly ăn. Mấy con vật nhỏ này mới đầu còn không dám ăn, sau đó thấy tôi ăn một miếng mới yên tâm ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui