Người Tìm Xác

Sau khi Đặng Tiểu Xuyên biết tin Đỗ Tư Viễn chết thì sợ hãi quá độ, thân thể run rẩy… Nghĩ cũng phải thôi, bạn bè mình lần lượt từng người chết đi, bây giờ có thể nhìn thấy đã đến lượt mình, sao có thể không sợ hãi?!2Trước đó anh ta vốn cho rằng mình trốn trong nhà cũ của cha mẹ có thể tránh được một kiếp, nhưng không ngờ đó lại chính là kiếp số của mình!

Tôi cũng không biết phải an ủi anh ta thế nào, chỉ đến anh vỗ vai nói: “Thật5ra anh cũng đừng quá bi quan, chúng tôi đã điều tra ra được một chút, chỉ cần bây giờ có thể tìm được anh trai Lương Tuệ có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Đặng Tiểu Xuyên không hiểu gì nói: “Nhưng trước giờ tôi chưa từng gặp anh6trai của Lương Tuệ?”

“Chưa từng gặp cũng không sao, chỉ cần anh làm theo những gì chúng tôi nói, anh ta sẽ tự tìm đến…” Tôi nói đảm bảo.

Thật ra muốn tìm được anh trai Lương Tuệ không khó, mặc dù chưa có ai từng gặp anh ta, nhưng5khi đến cục công an làm so sánh ADN, chắc chắn sẽ để lại số điện thoại và địa chỉ gia đình.

Chỉ cần chúng tôi có được thông tin này, tìm cảnh sát đã điều tra vụ Đặng Tiểu Xuyên, nói công ty bọn họ bây giờ muốn tìm3anh trai của Lương Tuệ, đền bù thỏa đáng cho họ, tôi tin cảnh sát chắc chắn sẽ đưa cách liên lạc cho Đặng Tiểu Xuyên.

Sau đó lại dùng danh nghĩa của Đặng Tiểu Xuyên hẹn anh ta đến, chuyện còn lại để chúng tôi lo! Tôi và chú Lê đều cảm thấy tên này chắc chắn không đơn giản, nếu cứ để mặc anh ta quyết định sống chết của người khác bằng yêu ghét bản thân, không biết còn bao nhiêu người phải chết nữa?

Đặng Tiểu Xuyên nghe xong kế hoạch của chúng tôi, sắc mặt vội vã nói: “Mọi người nắm chắc bao nhiêu phần thu phục được anh ta?”

Tôi và chú Lê nhìn nhau, không trả lời anh ta ngay. Thật ra chúng tôi cũng không chắc được mấy phần, dù sao chúng tôi còn chưa nhìn thấy anh ta, không ai biết anh ta là hạng người gì? Cho nên bây giờ chúng tôi có đảm bảo điều gì với Đặng Tiểu Xuyên cũng chỉ là nói nhảm, không bằng nghĩ xem nếu không được thì nên làm thế nào?

Đặng Tiểu Xuyên lúc này thấy chúng tôi không ai cam kết với anh ta, muốn bỏ cuộc giữa đường, chú Lê hù dọa: “Nếu cậu không muốn chủ động ra tay với Lương Phi thì chúng tôi cũng không ép, có điều chuyện này có một kết quả chắc chắn, nếu chúng ta không chủ động giải quyết, thì anh trai Lương Tuệ giải quyết cậu, cậu tự mình suy nghĩ đi!”

Sáng sớm hôm sau, Đặng Tiểu Xuyên làm theo kế hoạch của chúng tôi, đến gặp cảnh sát Từ Hải phụ trách bản án của Lương Tuệ, quả nhiên đúng như chúng tôi đoán, cảnh sát Từ rất vui vẻ đưa số điện thoại của anh trai Lương Tuệ - Lương Phi, cho anh ta.

Cầm được số điện thoại, Đặng Tiểu Xuyên thấp thỏm, anh ta không biết sau khi người bên kia nhấc máy anh ta nên nói những gì, cuối cùng tôi đành gọi điện thay.

Sau khi điện thoại kết nối, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Xin chào…”

“Xin chào, xin hỏi anh có phải ngài Lương Phi không?” Tôi dùng giọng điệu khách sáo hỏi.

“Anh là?”

“Tôi là đại diện của công ty XXX, cổ đông của công ty chúng tôi là ngài Đặng Tiểu Xuyên muốn gửi tiền bồi thường cho em gái anh là Lương Tuệ? Không biết khi nào anh có thời gian, có thể cho chúng tôi xin một lịch hẹn không?”

Không ngờ, đối phương nghe xong, trầm mặc trong điện thoại hồi lâu mới ung dung nói: “Chuyện của em gái tôi đã qua, xin chuyển lời đến ngài Đặng, tôi không cần bất cứ bồi thường gì cả.”

Tôi biết là anh ta không muốn gặp mặt! Vội chuyển cách nói: “Chuyện này… nếu anh đã tự nguyện từ chối bồi thường của công ty chúng tôi, vậy chúng ta hẹn thời gian ký tên vào tuyên bố từ bỏ bồi thường được không!”

Tôi đánh chặn hai đầu, không tin anh ta có lý do khác để từ chối! Quả nhiên, Lương Phi kia cuối cùng dù không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý đến gặp tôi. Tôi còn tưởng anh ta sẽ đưa địa chỉ găp mặt, nhưng không ngờ anh ta lại bảo tôi chọn, thế là tôi hẹn anh ta đến quán cà phê gần công ty Đặng Tiểu Xuyên.

Lúc chúng tôi gặp Lương Phi đương nhiên sẽ không đưa Đặng Tiểu Xuyên theo, chỉ có tôi và chú Lê đại điện. Lần đầu nhìn thấy Lương Phi, anh ta hoàn toàn khác với tưởng tượng ban đầu của tôi.

Anh ta có vóc dáng trung bình, ăn mặc đơn giản, nói chuyện không nóng không lạnh, không khiến người khác có cảm giác một người như thế sẽ vì em gái mà báo thù. Thậm chí trông anh ta rất bình thường, càng không giống người biết dị thuật gì đó.

Nhưng chú Lê lại nói, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, có không ít người nhìn qua dung mạo bình thường nhưng lại có bản lĩnh lớn. Tất nhiên chú Lê có kinh nghiệm nhiều hơn tôi, chú ấy nói người này không đơn giản thì chắc chắn là không đơn giản!

Sau khi Lương Phi ngồi xuống, tôi vẫn dùng giọng khách sáo hỏi anh ta, có phải là tự nguyện từ chối bồi thường của công ty với Lương Tuệ hay không? Lương Phi lạnh nhạt lắc đầu nói: “Người đã chết, bồi thường bao nhiêu tiền cũng không sống lại được, thật sự không cần.”

Từ cách nói tôi có thể cảm nhận được Lương Phi rất thương cô em gái này, cảm giác rộng lượng của anh ta với mấy người Đặng Tiểu Xuyên không phải là giả. Nếu như không phải người này thực sự rộng lượng như vậy, thì anh ta có thể đạt giải Oscar rồi!

Chú Lê bóng gió hỏi anh ta: “Lương Tuệ an táng ở đâu thế, chúng tôi muốn đến bái tế thể hiện chút tấm lòng…”

Lương Phi cười nói: “Tâm ý của quý công ty tôi xin nhận, có điều tro cốt của em gái tôi đã an táng tại quê nhà, cách đây rất xa, tôi thấy cũng không cần thiết đâu.”

Tôi thấy tên này nói chuyện không chút kẽ hở, nếu chúng tôi thực sự là đại diện công ty Đặng Tiểu Xuyên, chắc chắn sẽ tin tưởng anh ta, tiếc là chúng tôi không phải. Chú Lê cũng không nói vòng vo nữa mà huỵch toẹt ra: “Chúng tôi quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, những bức tranh của Tần Gia Hiên, chúng tôi đã đốt rồi…”

Lương Phi nghe thế vẫn lạnh nhạt nói: “Hai vị nói gì tôi không hiểu, đốt tranh của vị họ Tần kia thì liên quan gì đến tôi?”

Tôi thấy anh ta cố ý giả ngu, cũng tức giận nói: “Những bức tranh kia khi bị ném vào trong lò hỏa thiêu, lúc đó tôi còn nghe được có tiếng phụ nữ kêu thảm thiết…”

Lương Phi mỉm cười nói: “Chỉ sợ đó là ảo giác của cậu thôi? Mấy bức tranh thôi, làm sao có tiếng kêu của ai được?”

Tôi thấy biểu hiện của anh ta rất tự nhiên, cảm xúc không có chút thay đổi, chẳng lẽ chúng tôi đoán sai rồi? Nhưng trong lúc tôi vẫn đang nghi ngờ, lại thoáng nhìn xuống bàn tay đang cầm chén cà phê của anh ta, đốt ngón tay trắng bệch, rõ ràng là dùng sức quá nhiều, xem ra nội tâm của anh ta không bình tĩnh như thể hiện bên ngoài.

Lúc này chú Lê nói: “Ngài Lương, oan oan tương báo đến khi nào mới hết? Có một số chuyện lúc cần buông tay thì nên buông tay, nếu không chỉ tăng thêm phiền não. Chuyện của em gái cậu, chúng tôi đồng cảm sâu sắc, cũng hiểu được sự đau thương của cậu khi mất đi em gái, nhưng mọi người đều là người trong nghề, vạn sự đều tự có đạo lý của nó, chuyện này chắc cậu cũng hiểu…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui