Người Tìm Xác

“Tiến Bảo? Có phải con không chịu ăn uống tử tế không hả, sao lại gầy quá vậy?” Tiếng nói quen thuộc kia lại vang lên lần nữa.

Lần này tôi cố lấy dũng khí quay đầu nhìn lại: “Mẹ…”

Nước mắt tôi không cầm được mà chảy xuống, dù trong lòng tôi luôn có tiếng nói nhắc nhớ rằng: “Tất cả đều là giả, đây là ảo cảnh dùng để lừa2mày thôi!” Nhưng tâm tình của tôi đã đến bờ biên giới sắp sụp đổ rồi.

“Con trai… đến bên mẹ này, để mẹ nhìn con thật kỹ…”

Trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ đến chuyện mặc kệ! Vứt con mẹ nó vùng đất cực âm đi, nếu có thể ở trong này nhìn thấy người thân đã chết thì bị nhốt ở đây cũng chẳng sao cả!

Nhưng khi tôi muốn5tới gần “mẹ” thì thấy bà ấy biến sắc, cuống quít né tránh tôi và nói: “Con tháo thứ trên cổ xuống đi, có nó thì mẹ không thể tới gần con được!”

Bà ấy nói câu này làm tôi bị kéo về thực tế ngay lập tức, người “mẹ” trước mắt này diễn cũng giả quá, làm tôi phát hiện ra nhanh như vậy. Không thể giả vờ giống hơn6một chút được à, để tôi cảm thụ lại cảm giác được có “mẹ” một lần…

Tôi thở dài, buồn bã quay người trở về chỗ trận pháp đang vẽ dở, tôi nhặt túi vôi lên, tiếp tục vẽ theo ảnh chụp trong điện thoại.

Lần này dù có nghe được âm thanh gì tôi cũng không dừng lại, thế mà chúng có thể hóa thành dáng vẻ của mẹ để lừa5tôi, những thứ tà ma này cũng coi như rất lợi hại, vì nó có thể nhìn thấy khát vọng thật sự sâu trong nội tâm của tôi!

Có lẽ những thứ này thấy mê hoặc không thành công, nên đến khi tôi vẽ xong trận pháp cũng không thấy “người quen” nào xuất hiện nữa. Tôi rút con dao thép trên người ra, đang chuẩn bị đâm vào ngón giữa3để nhỏ ba giọt máu xuống mắt trận thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn vang lên từ trong màn sương mù: “Tiến Bảo, không thể nhỏ xuống!”

“Chú họ?” Nhưng tôi nghĩ ra ngay đây lại là ảo ảnh biến ra, sao chú họ của tôi có thể xuất hiện ở đây lúc này được? Tôi bỏ ngoài tai tất cả các loại quấy nhiễu, nhịn đau mà đâm vào ngón tay giữa, nhỏ một giọt máu xuống mắt trận.

Nhưng giọt máu này vừa rơi xuống mắt trận, tôi đột nhiên cảm giác sương mù ở xung quanh bị chấn động mạnh… như thể chúng đều có sinh mệnh. Dù tôi không biết đây có phải là phản ứng bình thường để khởi động trận pháp hay không, nhưng khi cảm giác được những chấn động này, trong lòng tôi có loại cảm giác bất an mơ hồ.

“Tiến Bảo! Mau dừng lại! Đừng tiếp tục nhỏ máu vào mắt trận nữa! Mau dừng lại…” Lần này, tiếng gọi của chú họ cách tôi gần hơn, hình như là sắp đến gần rồi.

Vừa nghĩ tới những “người quen” giả từng xuất hiện kia, tôi hạ quyết tâm dùng sức đâm vết thương thêm sâu hơn, liên tiếp có hai giọt máu được nhỏ xuống mắt trận…

Trong tích tắc, xung quanh trở nên yên tĩnh một cách dị thường, sau đó tôi nhìn thấy chú họ đẩy màn sương mù chạy ra, khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt chú toát lên nét sợ hãi. Ngay lúc đó tôi có cảm giác thế giới này dường như bị ấn nút tạm khóa, ngoài việc nhìn thấy chú họ đang nói cái gì đó thì tôi chẳng nghe thấy được âm thanh nào cả.

Từ khẩu hình của chú họ, tôi có thể nhận ra lời chú nói là: “Tiến Bảo, chạy mau!”

Tim tôi đập nhanh, trong nháy mắt tôi hiểu ra ngay chú họ này mới là thật! Nếu không vì sao chú ấy lại bảo tôi chạy? Đợi đến lúc tôi hiểu được thì đã muộn, tất cả sương mù bốn phía đều xoay tròn và bị hút vào mắt trận dưới chân tôi.

Có vô số vong hồn dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đang thống khổ gào thét dưới chân tôi, dù trước đó Lương Phi đã nói trận pháp này có thể hút toàn bộ âm khí vào trong đó, nhưng lúc này tôi lại cảm giác có chỗ nào đó không được bình thường!

Nghĩ đến lời nói vừa rồi nhìn được trên môi chú họ, tôi tự hỏi không biết có phải bây giờ mình nên rời khỏi nơi này, chạy ra khỏi trận pháp thì mới an toàn? Nhưng không biết vì sao, dù trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng cơ thể lại như bị bám chặt trên mặt đất, không thể động đậy…

Cơ thể của tôi giống như đã hòa làm một với trận pháp, ngoài nghe thấy tiếng gào thét của vong hồn và tiếng tim đập của mình, tôi không hề nghe thấy được âm thanh nào khác. Những vong hồn mang theo oán khí ngút trời tụ lại trong mắt trận ngày càng nhiều, trông chúng như sắp bị hút toàn bộ vào trong mắt trận.

Thoáng chốc, tôi nhìn thấy chú Lê và Đinh Nhất chạy tới đây, có lẽ sương mù ở xung quanh đã tản đi rồi, tôi có thể nhìn thấy những biệt thự hoang tàn ở xung quanh, cùng bầu trời hơi u ám trên đầu mình.

Chú họ đang nói gì đó với chú Lê, sắc mặt của hai người họ đều rất kém, Đinh Nhất là người thuộc trường phái hành động, mấy lần anh ta định nhảy vào trận pháp để kéo tôi ra ngoài nhưng đều bị một lực lượng nào đó bắn ngược trở lại.

Chính tôi cũng đang cố tập trung tinh thần, muốn dựa vào chính sức mình để thoát khỏi mắt trận, nhưng chân tôi không thể nhấc lên nổi. Ngay tại lúc tất cả sương mù đều bị xoay tròn vào trong trận, bỗng âm khí trong mắt trận đột nhiên đảo ngược trở lại!

Tôi còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy có một giọt máu tươi từ trong mắt trận chậm rãi dâng lên, đây chẳng phải là giọt máu tôi vừa nhỏ xuống mắt trận đấy sao?

Tôi không thể ngờ được rằng giọt máu này lại có thể theo quỹ tích nhỏ xuống lúc trước mà quay ngược trở lại cơ thể của tôi, một giọt, hai giọt, ba giọt… Nhưng theo sát phía sau nó chính là tất cả âm khí cùng vong hồn trong mắt trận, bọn chúng bị hút hết vào vết thương trên ngón tay tôi!

Trong nháy mắt, tôi cảm giác được rất rất nhiều ký ức của vong hồn xoay tròn trong đầu mình, có bi thương, phẫn nộ, tuyệt vọng, không cam lòng, oán hận, còn có cả những linh hồn u oán không đếm hết kia… Cơ thể tôi khó chịu đến mức muốn nổ tung, tôi không chịu được nữa bèn kéo quần áo của mình, muốn lôi tất cả những thứ không thuộc về tôi kia ra ngoài.

Nhưng vô ích, tôi cảm giác thế giới trước mắt đang liên tục xoay tròn, tựa như linh hồn trong cơ thể tôi bị chính vô số những oan hồn kia xâm chiếm từng bước, mà tôi thì chỉ biết trơ mắt đứng nhìn…

Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là chú họ chạy đến bên cạnh tôi, lấy ra cây châm bạc rồi đâm xuống huyệt vị trên đầu tôi, sau đó trước mắt tôi tối đen, không còn biết chuyện gì nữa.

Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trong một gian phòng đất khá đơn sơ, trong căn phòng này, ngoài chiếc giường gỗ tôi đang nằm thì chỉ có thêm một cái bàn gỗ mộc không sơn nữa mà thôi.

Đây là tình huống gì vậy? Tôi ngơ ngẩn ngồi dậy, cố gắng nhớ lại chuyện trước khi mình bị ngất đi. Tôi nhớ hình như mình bị Lương Phi gài bẫy, dùng ba giọt máu của mình để khởi động trận pháp, kết quả tôi bị âm khí trong mắt trận phản phệ, cuối cùng hình như chú họ chạy tới cứu tôi.

Chẳng lẽ đây là nhà của chú họ? Nhưng không phải quá đơn sơ à? Nó còn chẳng bằng căn nhà ở quê Đông Bắc của chú ấy. Tôi mơ mơ màng màng xuống giường, đi đến bên cửa sổ, định nhìn xem chú họ đang ở đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui