Người Tìm Xác

Đinh Nhất nhận đơn thuốc nhìn thoáng qua, sau đó cau mày nói: “Thuốc này có phải cho liều hơi mạnh không!?”

Nhưng Trang Hà lại xua tay nói với anh ta: “Không sao, chỉ cần cậu ta có thể chống chịu qua được thì chuyện gì cũng dễ2hết, đến lúc đó cửu chuyển âm dương đan sẽ tự chữa trị tổn thương trong cơ thể cậu ta.”

Ba ngày sau đó là mỗi ngày tôi phải uống thuốc đắng, uống đến nỗi tôi vừa ngửi một tẹo mùi thuốc đông y là muốn ói. Nhưng mà5để có thể giữ được mạng nhỏ, đắng hơn nữa cũng phải uống! Sớm biết quá trình gian nan như vậy, còn không bằng cho tôi một đao sảng khoái luôn còn hơn!

Chịu đựng hết ba ngày, cuối cùng cơ thể của tôi đã có thể dùng cửu6chuyển âm dương đan. Nhưng trải nghiệm của một ngày đó lại là điều mà cả đời này tôi cũng không quên được, tuy nói quá trình chịu khổ sở chỉ giằng co ngắn ngủi hơn mười phút, nhưng cái loại cảm thụ sống không bằng chết này5hoàn toàn là đến suốt đời khó quên…

Vài phút đầu khi mới vừa ăn xong cửu chuyển âm dương đan, tôi đã cảm thấy cơ thể khô nóng một cách kỳ lạ, nhưng khi sự khô nóng chậm rãi tăng lên, tôi lại cảm thấy trong cơ thể3như bị một ngọn lửa cháy bỏng thiêu đốt khắp mọi nơi đến mức đau đớn.

Cái đồ vô lương tâm Trang Hà nhìn thấy tôi đau đớn bắt đầu lăn lộn ở trên giường, thế mà lại lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước ra bảo Đinh Nhất: “Mau trói cậu ta lại, sau đó đi tìm cái khăn lông nhét vào miệng, chắc cậu ta sắp gào lên rồi!”

Lúc này tuy tôi có thể nghe thấy đối thoại của Trang Hà và Đinh Nhất, nhưng lại không còn sức để phản bác nữa, cơn đau xuyên tim làm cơ thể tôi không thể không vặn vẹo run rẩy, thậm chí muốn xé nát chính mình ra!

Tay chân của tôi nhanh chóng bị Đinh Nhất và Trang Hà cột vào bốn chân giường, mặc kệ tôi có giãy giụa cỡ nào đều là phí công, chỉ có thể để kệ cho cảm giác nóng rực trong cơ thể kia xông xồng xộc khắp mọi nơi.

Có thể là sức lực giãy giụa của tôi quá lớn, thế cho nên dây thừng cột lấy tay chân tôi đã cọ trầy hết cả da, máu chảy khắp giường. Cũng không biết có phải bởi vì da bị thương làm cho cơn nóng xồng xộc mọi nơi kia tìm thấy chỗ thoát ra hay không, thế nhưng tôi dần dần cảm thấy cơn đau đớn như bị lửa đốt bỏng cháy trong cơ thể đang chậm rãi biến mất…

Ai ngờ ngay lúc tôi cho rằng đau đớn cuối cùng đã qua, lại bị trái tim bỗng nhiên giật ngược lên làm bừng tỉnh, trong nháy mắt tôi có cảm giác máu cả người như đang chảy ngược, độ ấm cơ thể cũng bắt đầu giảm xuống nhanh chóng, từng cơn lạnh lẽo thấu xương từ sâu trong cơ thể tôi dần dần đánh úp lại!

Lạnh lẽo trong nháy mắt làm tôi hít thở cũng khó khăn, khớp hàm không ngừng run lên cũng không thể giảm bớt cái lạnh quanh người. Tôi muốn cuộn tròn người để sưởi ấm, nhưng lại phát hiện tay chân của tôi còn bị dây thừng trói ở trên giường.

Tôi cực kỳ phẫn nộ, cố sức hét to, muốn Đinh Nhất cởi bỏ dây thừng cho mình, tôi sắp đông chết bà mẹ nó rồi! Nhưng bất kể tôi gào xé họng đến thế nào cũng không có một ai tới cứu, mặc cho tôi ở đó đau đớn kêu thét, gào rú.

Rốt cuộc tôi hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là lửa và băng cùng đè ép rồi, đồng thời tôi cũng biết lúc này không ai có thể giúp mình, ngoại trừ chính mình… Nhưng tất cả những chuyện này đối với tôi mà nói lại mới chỉ là vừa bắt đầu.

Cảm giác “Lửa thiêu đóng băng” mới vừa qua đi, tôi đã cảm thấy trong cơ thể mình như có vô số con sâu đang bò loạn xạ khắp nơi, lúc ấy tôi thật sự hận không thể thoát ra khỏi sợi dây thừng đang trói tay mình, sau đó tự tay xé rách da ra, xem bên dưới có phải thực sự có sâu đang bò hay không…

Mỗi giây mỗi phút tiếp theo với tôi mà nói đều rất khó khăn, nếu có thể lựa chọn một lần nữa, tôi thà chết luôn còn thoải mái hơn bây giờ nhiều. Lúc ấy tôi thật sự rất khát vọng có người cho tôi một phát súng, kết thúc hết thảy sự khổ sở của mình hiện giờ.

Tồn tại mà sống không bằng chết như vậy, còn không bằng lập tức chết quách đi cho thoải mái! Lên núi đao xuống biển lửa, đi một vòng mười tám tầng địa ngục cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi chăng? Đến cuối cùng tôi đã cảm giác như cái thây này không còn là của mình nữa rồi, chỉ có thể để kệ cho nó run bần bật…

Lúc ấy tôi thật sự không nhớ rõ mình đã mất ý thức khi nào, bởi vì chờ khi tôi tỉnh lại lần nữa, đã là chuyện của một ngày sau.

Tôi bị cảm giác cổ họng bỏng rát như lửa thiêu đốt làm bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là tất cả những cực khổ này còn chưa kết thúc, hoặc là tôi đã rơi vào địa ngục bất tận, cho nên mới đau đớn chịu không thấu như thế?

Nhưng sau tôi lại cảm thấy có người nâng mình dậy, tiếp đó một dòng chất lỏng mát lạnh chảy vào cổ họng mình, nháy mắt dập tắt cảm giác nóng rực trong cuống họng.

Lúc này tôi mới ý thức được, rốt cuộc tất cả đã qua rồi, bây giờ cuống họng của tôi khó chịu như vậy, chắc chắn là vì lúc trước gào thét mà nên.

“Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?” Tiếng của chú Lê vang lên bên tai.

Tôi dùng hết sức mới chầm chậm mở được mắt nhìn chú, phát hiện trên mặt ông già này thế mà lại có nét mỏi mệt.

“Cháu chịu đựng hết bao lâu ạ?” Giọng tôi khàn khàn.

Lúc này Đinh Nhất ngồi xuống bên cạnh nói: “Lúc ấy cậu bị chúng tôi trói lại rồi cũng chỉ giằng co chưa đến hai mươi phút là ngừng, sau đó một mực hôn mê bất tỉnh, vừa rồi tôi còn bàn với sư phụ, nếu cậu vẫn không tỉnh thì phải mau đưa đến bệnh viện đấy!”

Tôi mờ mịt nhìn hai người bọn họ nói: “Gì? Mới hai mươi phút! Sao tôi cảm giác giống như đã qua một thế kỷ vậy! Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Một ngày một đêm…”

Một ngày một đêm? Giờ đến lượt tôi bất ngờ: “Trang Hà đâu? Anh ta nói thế nào?”

Đinh Nhất nghe tôi nhắc tới Trang Hà thì tức giận nói: “Cái con hồ ly tinh già đó thấy cậu yên ắng lại thì đi rồi, lúc gần đi anh ta còn nói chỉ cần để cậu ngủ hết một giấc ngon, chờ tỉnh lại là coi như không có việc gì nữa.”

Tôi nghe xong muốn giãy giụa ngồi dậy, lại cảm thấy xương cốt cả người khó chịu như bị vật nặng nghiền qua, còn trên cổ tay và mắt cá chân đều quấn băng gạc, thoạt nhìn đáng sợ giống như là người vừa mới cắt cổ tay tự sát.

Chú Lê thấy tôi sốt ruột muốn dậy, vội ngăn tôi lại và nói: “Trước hết cứ nằm đàng hoàng đi! Chú vừa bắt mạch cho cháu rồi, trừ mình mẩy hơi suy yếu ra, những chỗ khác đều bình thường hết!”

Nghe chú Lê nói như vậy, lòng tôi cuối cùng cũng được thở phào một hơi nhẹ nhõm, xem ra lúc trước chịu tội cũng không phải công toi…

Trải qua mấy ngày điều trị, sức khoẻ của tôi cũng đã dần dần khôi phục như ban đầu, tuy rằng lúc ấy tôi còn chưa biết luồng âm khí trong cơ thể mình sau khi bị dung hợp sẽ xảy ra biến hoá kiểu gì, nhưng lại luôn có cảm giác bản thân có phần khác trước.

Bởi vì sợ Chiêu Tài biết mà lo lắng, cho nên chuyện mấy ngày nay tôi sinh bệnh vẫn không nói cho chị ấy, đến khi sức khoẻ của tôi tốt hẳn mới nói lại với chị.

Vì thế Chiêu Tài còn phát cáu một trận, có một thời gian rất dài cũng chẳng thèm để ý tôi nữa. Đến khi lão Triệu nảy ra một ý là mọi người cùng nhau đi du lịch, mới xem như làm dịu lại quan hệ giữa hai chị em.

Bởi vì lão Triệu xét đến việc dù sao tôi cũng coi như là “bệnh nặng mới khỏi”, cho nên anh ấy cũng không đặt tour gì xa xôi, cả đám chúng tôi chỉ cùng đến khu thắng cảnh Lê Thụ Câu du lịch tự túc hai ngày bằng xe hơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui