Người Tìm Xác

Tôi nghe chú Lê nói vậy thì không khỏi thấy tiếc cho thằng nhóc này, vì những ân oán kiếp trước mà khiến kiếp này đoản mệnh... Đúng là không đáng giá. Sau này Triệu Tranh và lão Triệu vẫn duy2trì liên hệ đều

đều, nhưng quan hệ anh em ở kiếp trước của bọn họ rất vi diệu, tuy rằng đôi bên đều rất xa lạ, nhưng lại giống như cực kỳ quen thuộc.

Qua việc này, tôi còn nói đùa với5chú Lê: “Nếu không chủ cũng gọi cho cháu thử xem, có lẽ kiếp trước cháu là hoàng đế cũng không biết chừng đó!”

Kết quả lúc ấy chú Lê lại nhìn sang Định Nhất đang cho cá ăn bên ngoài, sau6đó nghiêm túc nói với tôi: “Thứ này cũng không phải để đùa giỡn, thật ra hồi xưa chú từng gọi cho Đinh Nhất...”

Tôi lập tức trưng ra vẻ mặt hưng phấn: “Kiếp trước anh ta là ai ạ?”

Ai ngờ biểu5cảm của chú Lê lại rất kỳ lạ: “Bỏ đi, vẫn không nên nói với cháu, bây giờ mỗi ngày cháu ở cùng nó, biết rồi thì cháu sẽ sợ đấy”

Tôi nghe thế là biết chú Lê cố ý treo mỡ3trước miệng mèo, vì thế tôi buồn cười nói: “Sao thế ạ? Kiếp trước anh ta còn có thể là tên quỷ giết người à!”

Kết quả chú Lê lại giật mình bảo: “Quỷ giết người cái gì? Vua giết người nào?”

Tôi nhún vai đáp: “Cháu có biết quỷ giết người nào đâu chứ, không phải chú gọi à? Chú còn hỏi cháu?”

Chủ Lê không nói nữa, tìm chuyện khác để dời đề tài đi. Tôi lập tức nghi ngờ, coi bộ không phải chú ấy muốn trêu tôi, mà là thật sự không muốn nói cho.

Chẳng lẽ kiếp trước của Đinh Nhất đúng thật là nhân vật khó lường gì đó ư? Thấy chú Lể không muốn nói, tôi cũng không hỏi tiếp. Rất nhiều năm về sau tôi mới hiểu, vẻ mặt kỳ dị kia của chú Lê lúc ấy rốt cuộc là có ý gì.

Chiều nọ, tôi và Đinh Nhất ở nhà xem phim, kết quả đang lúc đến cảnh gay cấn, di động của tôi lại đột nhiên vang lên. Tôi cầm lên nhìn, là của Triệu Tinh Vũ, anh ta nói đã lâu rồi không gặp, muốn hẹn tôi ra ngoài ngồi chơi.

Ngay từ đầu tôi cho rằng mọi người đều đi, ai ngờ lúc sau hỏi sư phụ anh ta và Bạch Kiện có đi không, anh ta lại ấp a ấp úng: “Chỉ hai ta thôi...”.

Tôi nghe thể là hiểu thằng nhóc này có việc đây mà! Vì thế cười và trả lời anh ta: “Được, anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Buổi tối khi tôi đến nơi, Triệu Tinh Vũ đã chờ ở đó từ sớm. Tuy thằng nhóc này cũng đã đi làm mấy năm, nhưng mà cảm giác lọc lõi già đời vẫn chưa có, dễ qua lại hơn Bạch Kiện nhiều.

Tuy tôi và anh ta không thân cho lắm, có điều bằng tình cảm qua lại của sư phụ và Bạch Kiện, anh ta cũng biết đại khái tình trạng của tôi. Vì thế tôi cũng không vòng vo nữa, sau khi uống hết một ly bia, tôi bèn khoác vai anh ta hỏi: “Sao nào? Hôm nay gọi tôi ra đây có phải có chuyện gì không?”

Triệu Tinh Vũ nghe vậy thì mặt hơi đỏ lên, sau đó ấp úng nói: “Tôi nghe anh Bạch nói, nói cậu... rất có tài, nên có chuyện muốn xin nhờ cậu giúp đỡ... không biết... không biết...”

Tôi thấy anh ta nói mà mất sức đến vậy, biết ngay là trong lòng có nỗi niềm khó nói, vì thế vỗ bả vai anh ta rồi tiếp lời: “Tuy nói chúng ta chỉ vừa quen biết không lâu, nhưng tôi rất thích người anh em như anh. Hôm nay có việc

mà nhớ tới tìm tôi, tôi rất vui, vậy chứng minh anh không coi tôi là người ngoài. Nói đi, có thể giúp thì tôi chắc chắn sẽ giúp! Cho dù coi như tôi không có khả năng giúp anh thì cũng sẽ nghĩ cách tìm người khác giúp! Được chưa?”

Triệu Tinh Vũ lập tức cầm ly rượu lên nói: “Được, cậu Trương, có câu này của cậu là tối yên tâm rồi, sau này cậu chính là anh em tốt nhất của Triệu Tinh Vũ tôi!”

Cũng không biết có phải anh ta cần ly rượu này để tiếp thêm can đảm hay không, tóm lại sau khi uống hết ly rượu này, anh ta mới chậm rãi mở máy hát...

Hồi vào đại học, Triệu Tinh Vũ có một cô bạn gái nhỏ tên Lương Sảng, là một cô bé xinh xắn đáng yêu, hai người đã mất đi mày lại từ thời cấp ba, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không đâm thủng tầng ngăn cách mỏng manh kia.

Đương nhiên việc này cũng không trách Lương Sảng được, chủ yếu là vì Triệu Tinh Vũ quá ngu ngốc, anh ta mãi vẫn không hiểu được tâm tư của Lương Sảng, cho nên không dám ra tay. Sau đó khi hai người vào đại học, trời xui đất khiến thế nào lại thi vào cùng một thành phố, cứ như vậy, Triệu Tinh Vũ mới xem như dám cưa Lương Sảng.

Năm đầu tiên học đại học của Triệu Tinh Vũ vừa vội vã vừa mới mẻ, hơn nữa có tình yêu tưới mát, thời gian phảng phất trôi qua như bay. Tuy nhiên vào tháng mười một của năm thứ hai, nhà Lương Sảng xảy ra chút chuyện, bà nội của cô bị bệnh nặng, muốn gặp mặt cháu gái lần cuối cùng, vì thế Lương Sảng xin trường học cho nghỉ về thăm nhà.

Vì còn cách kỳ nghỉ đồng một khoảng thời gian, hơn nữa Triệu Tinh Vũ lại học ngành cảnh sát, không thể xin nghỉ dễ dàng được, nên đành phải để Lương Sảng về một mình. Lúc đi, Triệu Tinh Vũ hơi không yên tâm, còn dặn đi dặn lại Lương Sảng phải cẩn thận một chút.

May mắn là Lương Sảng thuận lợi về đến nhà, gặp mặt bà nội lần cuối, sau đó lại giúp đỡ cha mẹ xử lý tang lễ của bà nội xong, rồi nhanh chóng đón xe lửa quay về trường học. Phải nói đó cũng là chuyện của bảy tám năm trước rồi, lúc ấy vì để vơi bớt nỗi khổ tương tự của hai người, nên Triệu Tinh Vũ có tặng cho Lương Sảng một chiếc điện thoại Nokia.

Trước khi lên xe lửa Lương Sảng còn dùng di động báo tin bình an cho anh, nói mình đã lên xe an toàn. Lúc ấy chuyến xe lửa đó là chuyến xuất phát từ Trịnh Châu, để tiết kiệm pin cho di động, hai người hẹn nhau buổi tối trước khi ngủ Lương Sảng sẽ tắt máy, chờ buổi sáng ngày hôm sau thức dậy lại khởi động máy. Như vậy đến khi Triệu Tinh Vũ đến đón Lương Sảng, họ vẫn có thể dùng di động để liên hệ.

Lúc ấy cả hai đang ở đúng vào lúc tình yêu cuồng nhiệt, tuy đêm qua đã gửi bao nhiêu là tin nhắn ngọt ngào, nhưng đến sáng Triệu Tinh Vũ vẫn gấp không chờ nổi Lương Sảng khởi động máy.

Nhưng anh ta chờ mãi chờ mãi lại không thấy Lương Sảng khởi động máy lại, thấy xe lửa sắp đến trạm, Triệu Tinh Vũ vẫn không liên hệ được với Lương Sảng. Vì nôn nóng muốn phẩn nên anh ta đành phải đến chờ trước cửa ra rào, sợ bỏ lỡ Lương Sáng xuống xe lửa.

Ai ngờ đến tận khi tất cả hành khách trên xe đều đã xuống hết, Triệu Tinh Vũ lại vẫn không nhìn thấy người bạn gái mình nhung nhớ ở lối ra, một dự cảm xấu dần dần nảy sinh từ đáy lòng...

Triệu Tinh Vũ học điều tra hình sự, sự nhạy cảm nghề nghiệp làm anh ta nghĩ ngay đến khả năng Lương Sảng gặp phải lừa đảo trên xe lửa. Giờ lừa đảo có rất nhiều hình thức, Lương Sảng thiếu kinh nghiệm sống có tính cảnh giác thấp, rất có thể sẽ dễ dàng bị mắc mưu.

Vì nôn nóng nên anh ta lập tức tìm đến đồn công an đường sắt, giải thích rõ ràng tường tận tình huống của Lương Sảng. Bởi vì lúc ấy vừa mới đưa vào hoạt động hệ thống mua vé xe lửa bằng tên thật không lâu, nên cảnh sát đường sắt nhanh chóng kiểm tra thông qua cục đường sắt Trịnh Châu, tra ra đúng là Lương Sảng cầm vé giường nằm lên xe ở trạm Trịnh Châu.

Tuy nhiên ngay khi vé xe của cô sắp đến trạm, khi người tiếp viên phụ trách toa xe đi tìm cổ để đổi phiếu, lại phát hiện Lương Sảng cũng không có ở chỗ của mình, vì tiếp viên sợ cô ngồi quá trạm nên còn gọi tên cô ấy trên loa phát thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui