Người Tìm Xác

Cuối cùng Hồ Phàm vẫn đồng ý để Mao Khả Ngọc đi cùng mấy người nữa vào bệnh viện để phá dỡ cánh cửa kia, tôi là đối tượng quan trọng cần được2bảo vệ nên chỉ ở bên ngoài chỉ đạo, đợi sau khi họ dọn dẹp sạch sẽ ở phía dưới xong, tôi mới đi xuống.

Thật ra tôi biết thứ ở dưới chắc chắn là vong hồn của những5người xui xẻo năm đó bị lừa đến đây làm vật thí nghiệm.

Tôi không biết năng lực của Mao Khả Ngọc đến đâu, nhưng có thể làm cho chú họ của tôi phải cau mày, vậy chắc chắn6tên này chẳng phải loại lương thiện gì?

Vì công cụ có hạn, đám người Mao Khả Ngọc phải mất sức gõ đạp hơn nửa ngày tới tạo ra được lỗ hổng đủ để ra vào ở cánh cửa,5nếu muốn mở hẳn ra chắc chắn phải phí rất nhiều công sức mới làm được.

Tôi chỉ làm kẻ chỉ đạo ở đằng sau nên sung sướng hơn nhiều, vừa ăn gà rừng nướng của lão Tứ, vừa3thỉnh thoảng vào trong tòa nhà để xem tiến độ.

Một tiếng động trầm đục vang lên, một tên chạy tới nói cho Hồ Phàm biết đã mở được lối vào nhà tù dưới lòng đất rồi.

Tôi lập tức chạy vào thăm dò tình hình, vừa đúng lúc nhìn thấy Mao khả Ngọc chuẩn bị nhảy xuống, hắn còn không quên nhìn tôi một cái đầy khinh bỉ, ý nói tôi không phải là đàn ông.

Nhưng tôi có một đặc tính rất hay, đó là càng gặp phải loại người xem thường mình, tôi càng không thấy tức giận, có câu hát như thế này: “Chúng ta không giống nhau!”

Lúc này, đến ngay cả Hồ Phàm cũng không kiên nhẫn được nữa, hắn ta chủ động đi vào bệnh viện. Từ đầu tới giờ, tôi có thể nhận ra Hồ Phàm rất không thích phải đi vào bệnh viện này.

Nhưng bây giờ hắn lại đi tới lối vào nhà tù dưới lòng đất, xem ra hắn vẫn rất hy vọng có thể tìm được thi thể của Hổ Vũ.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đám người Mao Khả Ngọc đã xuống dưới một lúc rồi nhưng không hề có động tĩnh gì cả, điều này khiến những người chờ đợi ở trên như chúng tôi càng thêm lo lắng.

Cuối cùng Hổ Phàm cũng không nhịn được nữa phải hỏi tôi: “Chắc phía dưới không còn nguy hiểm gì khác nữa rồi?”

Tôi thành thật nói với hắn: “Ông Hồ, không nói dối gì ông, bản lĩnh của tôi chỉ có thể tìm được thi thể thối, tối không làm được những chuyện giống như Mao đại sư, nếu không vừa rồi tôi đã tự xuống rồi, còn cần hắn ta xuống trước làm gì?”

Hổ Phàm gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Thật ra đâu phải chỉ mỗi mình họ lo lắng, tôi cũng đang cồn cào cả ruột gan đây...

Không thấy đám người Đức phát hiện tối đầu, tôi còn đang cầm chiếc đồng hồ bỏ túi của chúng, tất nhiên chúng phải lùng sục tối khắp nơi rồi. Còn cả chú họ nữa, lúc quay trở lại hang động mà không nhìn thấy tôi, chắc chắn chú ấy có thể đoán được tôi đã bị ai đó mang đi mất rồi, nhưng chú ấy sẽ tìm đến đám người Đức kia, hay là tới tìm Hồ Phàm trước:

Khi tôi còn đang nghĩ ngợi thì nghe thấy ở cửa lối vào khu nhà tù dưới lòng đất đột nhiên truyền đến cơn rung động tần số thấp kỳ lạ, mọi người giật mình nhanh chóng lùi về đằng sau.

Tôi nghĩ không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Nhưng tên Mao Khả Ngọc kia lúc bình thường vênh váo lắm cơ mà, chẳng lẽ một chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được?

Khi tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên có một đám khí màu đen xông ra cửa, biến mất nhanh chóng trong không khí. Xem chừng vừa rồi Mao Khả Ngọc đã siêu độ tất cả vong hồn ở bên trong, chỉ không biết hắn có siêu độ luôn cả Hồ Vũ hay không thôi.

Bỗng có một gã lúc trước cùng đi xuống dưới với Mao Khả Ngọc, người đầy bụi đất đi ra và nói: “Mao đại sư bảo gọi Trương Tiến Bảo xuống”

Tôi hỏi gã: “Tình hình bên trong thế nào rồi?”

Gã kia hơi do dự nhìn về phía Hồ Phàm, thấy Hồ Phàm gật đầu, gã mới nói với tôi: “Vừa rồi Mao đại sư đã siêu độ một số vong hồn ở dưới, giờ ở dưới rất sạch sẽ

Tôi nghe là biết thằng cha này không nói thật, chắc vì sợ tôi không chịu xuống dưới, tôi bèn cười khẽ: “Nếu đã rất sạch sẽ thì cứ để hắn tiếp tục ở dưới đây tìm đi, thi thể của Hồ Vũ đang ở bên dưới đây.”

Tên kia hơi xấu hổ, không biết phải nói gì nữa, lúc này Hồ Phàm mới ra mắt hòa giải: “Cậu Trương, mời cậu xuống xem một chút, có lẽ Mao đại sư đã gặp phải chuyện gì đó khó xử... cần cậu giúp đỡ thì sao?

Thật ra trong lòng tôi cũng biết mình chắc chắn phải xuống dưới đó rồi, tôi nói như vậy chẳng qua chỉ là muốn chọc giận Mao Khả Ngọc thôi. Tôi bèn cười nói với Hồ Phàm: “Ông Hồ yên tâm, tôi đã đồng ý giúp ông tìm Hồ Vũ thì nói được làm được, nhưng tôi cũng hy vọng ông Hồ đây cũng có thể nói được làm được... Khi xong việc sẽ đưa tôi về nước an toàn?

Hổ Phàm vội nói: “Đương nhiên, về chuyện này thì cậu Trương cứ yên tâm”

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì nữa mà đi theo người kia vào trong nhà tù... Đường đi xuống dễ đi hơn tôi nghĩ nhiều, ngoại trừ ở lối ra vào có ít xi măng gạch vụn vương vãi lúc phá cửa, thì bên trong là một cầu thang thẳng tắp sạch sẽ.

Đi xuống cầu thang, một cái hành lang lờ mờ lặng lẽ xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Nhà tù này còn lớn hơn trong ký ức của Hồ Vũ, hai bên hành lang, cứ mỗi hai mét lại có một ngọn đèn điện phát ra ánh sáng chập chờn, chắc đám người Mao Khả Ngọc tìm thấy máy phát điện mà năm đó đám người Đức kia đã từng dùng.

Gã kia đưa tôi đến cuối hàng lang, rồi rẽ sang phải, tôi thấy ngay một đám khoảng bảy, tám người vừa rồi đi theo Mao Khả Ngọc xuống dưới đang nằm bất động trên đất.

Thấy cảnh này, lòng tôi giật thót, thầm phân tích đủ loại khả năng.

Cho đến khi tôi nhìn thấy Mao Khả Ngọc, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ngay, thì ra vừa rồi không phải hắn đang siêu độ vong hồn, mà là đang luyện hồn!

Nghĩ vậy, tôi ngồi xổm xuống sờ lên động mạch cổ của những người nằm dưới đất, sống lưng tôi lạnh buốt... Tất cả đều đã chết cả rồi!

Ngờ đâu khi tôi vừa ngồi xuống xem xét thì đột nhiên cảm giác sau gáy mình đau đớn, mắt tôi tối sầm lại, không còn biết gì nữa.

Đến khi tỉnh lại, tôi thấy mình bị trói gô và bị ném vào trong một trận đồ cổ quái.

Mao Khả Ngọc nhìn tôi và nói với vẻ đắc ý: “Ơ! Tỉnh rồi à? Tốt! Vậy chúng ta bắt đầu thôi!”

“Mày muốn làm gì?” Tôi cắn răng hỏi hắn.

Mao Khả Ngọc cười phá lên: “Mày đúng là ngu nhỉ! Đến tận lúc này rồi mà còn không biết... bọn tao muốn làm cái gì?”

Tôi nghe hắn nói vậy thì nhìn sang bên cạnh, thấy Hồ Phàm đang đứng bên cạnh trận đổ... Quả nhiên là có âm mưu, uổng công tôi vừa rồi còn thật lòng muốn giúp hắn tìm Hồ Vũ!

“Ông Hổ, không biết ông đang giở trò gì đây?” Tôi nói bằng chất giọng lạnh lẽo.

Hồ Phàm vẫn dùng vẻ mặt tươi cười hiền hòa mà nói với tôi: “Cậu Trường, thật có lỗi với cậu, sở dĩ tôi làm như vậy là vì muốn em trai Hồ Vũ của tôi được sống lại. Tuy làm thế này rất không công bằng với cậu, nhưng thế giới này làm gì có sự công bằng, phải không?”

Tôi nghe hắn ta nói mà suýt tức nổ phổi, xem ra thằng cha này vẫn luôn có ý định này! Tôi rất muốn chửi ầm lên, nhưng lại cảm thấy làm thế chỉ tổ tốn sức vô ích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui