Người Tìm Xác

Bởi vì ngày thường bé Thu Hồng cũng không hay ra ngoài, hơn nữa giờ là mùa đông, ăn mặc cũng có thể ra dáng hơi mập mạp, cho nên ngẫu nhiên hàng xóm nhìn thấy bé Thu Hồng cũng đều cho rằng đứa trẻ này béo lên! Bởi vì không ai có thể ngờ một cô bé con mười ba tuổi lại mang thai?!

Đến tận mấy ngày trước, lúc nửa đêm bé Thu Hồng sinh ra một bé trai,2Thịnh Hữu Điển nhìn đứa trẻ vừa mới sinh, đấu tranh rất lâu... Đây là cốt nhục duy nhất trên đời này của lão, sau này cũng không thể có lại nữa, nhưng nếu lão giữ lại đứa trẻ này, như vậy ngày sau sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta khám phá ra nội tình, đến lúc đó lão không thể nào làm người trong cái thôn này nữa.

Vì thế lão cắn răng hạ quyết tâm, quấn đứa5trẻ còn đang duỗi chân kia bằng giấy vệ sinh đã dùng để lau máu cho Thu Hồng, sau đó giấu vào một cái túi xách màu trắng đựng quần áo mà mấy ngày trước lão mới mua tặng cho bé Thu Hồng, rời khỏi nhà.

Khi ấy trời vừa chớm sáng, Thịnh Hữu Điển sợ bị người quen nhìn thấy nên đem đứa trẻ đi thẳng ra khỏi thôn, đến ven con sông nhỏ gần đó, bởi vì lúc này6ở đó gần như không có ai đi lại.

Dọc theo đường đi, Thịnh Hữu Điển cũng do dự, lão suy nghĩ có cần ném đứa trẻ ở chỗ có người hay không, như vậy có lẽ nó còn có thể sống sót, nhà họ Thịnh của họ cũng không đến mức tuyệt hậu.

Nhưng vào lúc này, ông Vương cùng thôn với họ dậy sớm đi họp chợ, đúng lúc cũng đi về phía bên này. Trong lòng Thịnh Hữu Điền5hoảng hốt nên vội núp vào ven đường. Đợi sau khi ông Vương đi qua, lão càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế ném đứa trẻ lên mặt sông băng rồi bỏ chạy về.

Cũng không biết đứa bé đó là bị đông cứng từ trên đường đi, hay là vì chưa được bú miếng sữa nào nên đói, tóm lại từ khi Thịnh Hữu Điền ra khỏi cửa đến khi lão đặt đứa trẻ ở nơi trời bằng đất tuyết3rồi bỏ đi, nó cũng chẳng khóc một tiếng nào...

Thịnh Hữu Điền về đến nhà nhìn thấy Thu Hồng đang khóc, vì thế lão bèn dỗ cô bé vài câu: “Thằng nhóc này tới để đòi nợ, không thể giữ lại trong nhà được”

Thịnh Thu Hồng nghe thế thì ngẩng đầu nói: “Ông ném nó đi đâu rồi? Vì sao cháu vẫn luôn nghe thấy tiếng nó đang khóc thế?”

Tức khắc lòng Thịnh Hữu Điển lộp bộp, cuống quít nhìn lại, nhưng lúc này sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, nào còn có tiếng trẻ con khóc đâu?

Sau khi mọi người nghe Thịnh Hữu Điển khai nhận hết về những việc đã xảy ra, trong lòng họ như bị lửa giận thiêu đốt rừng rực, đồng thời càng thương hại cho bé Thu Hồng trẻ người non dạ phải trải qua chuyện này.

Giản Phương biết được toàn bộ chân tướng của việc này, càng hối hận đến muốn đánh bản thân mình, bà ta nói đều do năm đó mình quá ích kỷ, nếu bà ta có thể suy nghĩ cho con gái một chút, không rời khỏi cái nhà này, có lẽ chuyện sẽ không xảy ra.

Tôi hừ lạnh, nếu? Trên đời này nào có nhiều nếu như vậy chứ? Nếu bản thân không đi... Nếu cha của đứa trẻ không chết? Nếu ông nội của con là người tốt... Tất cả đều là lời thối tha! Mỗi một bi kịch xảy ra, đều là bởi vì các nhân tố ở nhiều mặt tạo thành, nhưng xét đến cùng lại đều là vì sự ích kỷ của con người cả!

Sau khi được cảnh sát đồng ý, trưa hôm đó chúng tôi đến khách sạn tìm Giản Phương. Khi tôi nhìn thấy người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt u ám này, trên mặt tôi thật sự không nặn ra được nụ cười nào.

Ban đầu Giản Phương cho rằng tôi và Đinh Nhất cũng là cảnh sát, nhưng khi bà ta nghe rõ ràng ý đổ đến đây của chúng tôi, lại kinh ngạc nói không ra lời.

Vì thế tôi thừa cơ hù doạ bà ta: “Bà tin nhân quả báo ứng không? Bây giờ Thịnh Hữu Điền đã nhận báo ứng lão nên chịu, tôi đoán chắc hẳn lão sẽ chết già trong ngục giam. Nhưng bà thì sao? Bà sẽ gặp phải báo ứng gì đây?”

Giản Phương nghe tôi nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng kéo ống tay áo của tôi và nói: “Đại sư, cậu phải giúp tôi với... Tôi biết là tôi không tốt, tôi không đúng, nhưng bây giờ tôi còn phải lo cho Tiểu Hồng và đứa con khác của mình nữa, tôi không thể xảy ra chuyện được!”

Tôi vỗ vai bà ta: “Bà cũng không cần sợ hãi như vậy, nếu tôi đã tới tìm bà thì đã là muốn đến giúp các người. Nhưng bây giờ vấn đề là linh hồn đứa trẻ này không thể chuyển thế đầu thai, cho nên âm hồn mới không tiêu tan mà cứ dây dưa mãi với mọi người”

“Vậy làm sao đây?” Giản Phương vô cùng sợ hãi hỏi lại.

“Thật ra muốn cho nó chuyển thế cũng không khó, chỉ cần mẹ ruột đặt một cái tên cho nó là được.” Tôi nói.

“Chỉ đơn giản như vậy ư?” Bà ta không tin tưởng cho lắm nên hỏi tối.

Lòng tôi thầm nghĩ, đơn giản? Không biết ông đây đã phí bao nhiêu trắc trở mới tìm được ai là mẹ đứa bé đó! Còn đơn giản? Vì thế tôi tức giận nói với bà ta: “Nếu bà nói đơn giản thì dễ rồi, bây giờ bà bảo con gái bà đặt tên cho đứa trẻ đi, cái gì cũng được, nhưng phải có tên có họ”

Cuối cùng Thịnh Thu Hồng đặt cho đứa bé cái tên “Thịnh Tiểu Bảo”, tôi thì biết ngay đây là thuận miệng đặt ra, nhưng anh bảo một đứa con nít chưa học cấp hai nghĩ ra cái tên có ý nghĩa sâu xa cũng không thực tế lắm!

Có tên thì mọi chuyện cũng dễ nói hơn, ban đêm, ba chúng tôi đi đến ven con sông nhỏ xảy ra vụ án. Lần này chú Lê đến là để dựng đàn làm phép một cách đúng đắn, siêu độ con quỷ nhỏ kia. Lúc ấy gió lạnh nổi lên xung quanh, ba người chúng tôi lại đều đứng ở bờ sông, cả đám lạnh run như cầy sấy.

Khi đàn làm phép của chú Lê sắp sửa kết thúc, đột nhiên tôi nhìn thấy hai bóng người từ nơi xa lướt nhẹ tới giữa sống bằng, tiếp đó thấy một điểm sáng bé xíu bay lên từ dưới mặt đất, sau đó từ từ rời khỏi cùng với hai bóng người kia, đến cuối cùng biến mất trong bóng tối vô tận.

“Quỷ sai đã đón nó đi rồi...” Tôi nói sâu xa.

Chú Lê gật đầu nói: “Ừ, có tên rồi tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện cùng đi với quỷ sai, tuy không chắc có thể chuyển thể ngay lập tức, nhưng cũng không cần phải chờ hẳn một giáp như vậy nữa”

Sau khi ba chúng tôi về đến nhà, cả đám đều lạnh cóng nước mũi chảy ròng ròng, chú Lê càng tỏ vẻ oán trách: “Sắp ăn Tết đến nơi rồi, ba chúng ta đừng có bị lạnh đến mức cảm hết cả lũ đấy nhé!”

Tôi biết trong lòng chú Lê so đo lần này đã làm không cống còn phải chịu giá lạnh, vì thế tôi bèn cười bảo: “Chú yên tâm đi, ba chúng ta làm việc thiện mà, chắc chắn sẽ không cảm lạnh đâu! Không phải chủ cũng thường nói đó ư, cái nghề của chúng ta, không có việc gì thì phải làm chút việc thiện, tích nhiều âm đức mới được...”

Chú Lê bĩu môi, không nói gì nữa.

Nhưng tôi không ngờ người làm việc thiện thế mà cũng bị cảm lạnh, trong ba người chúng tôi, trừ Đinh Nhất không làm sao ra, tôi và chú Lê đều bị cảm hết lượt, không có ngoại lệ, lúc ấy tôi nghĩ không ra, đều là làm việc thiện như nhau, sao lại có khác biệt lớn đến vậy chứ?

Hôm hai mươi chín Tết, tôi và Định Nhất cùng đi đến nhà Chiêu Tài ăn cơm, ba mươi Tết năm nay hai người họ muốn ở nhà đón giao thừa, mà tối và Đinh Nhất muốn đến nhà chú Lê, cho nên hôm nay cùng nhau ăn tất niên trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui