Người Tìm Xác

Có điều, cảnh sát cũng đồng thời phát hiện hành lý đã xếp gọn của Ngô Vân Phong ở trong căn phòng mà

cậu ta thuê, lúc ấy chắc hẳn là cậu ta đã chuẩn bị xong xuôi để về quê rồi.

Vì thế cảnh sát lại tìm ra được lịch sử mua vé của Ngô Vân Phong qua hệ2thống đường sắt, phát hiện đúng thật là cậu ta đã mua vé xe lửa về quê vào sáng 29 tháng Chạp, nhưng cuối cùng người lại không lên xe.

Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy cậu Ngô Vân Phong này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, nhưng rốt cuộc cậu ta đã xảy ra chuyện gì?5Bây giờ đang ở đâu? Một chút manh mối đều không có. Theo phản ánh của đồng nghiệp trong nhà máy, bình thường Ngô Vân Phong rất thật thà, giao tiếp với ai cũng đều cười hì hì, cho nên chắc không tồn tại khả năng nảy sinh mâu thuẫn với ai dẫn tới trả thù.

Lại nghe ông6chủ Lưu nói, tiền công Ngô Vân Phong kiếm được năm nay đều đã gửi về tài khoản của cha mẹ ở quê từ sớm rồi, cho nên chắc hẳn cũng sẽ không phải vì tiền tài mà trêu chọc mầm tai hoạ.

Cuối cùng cảnh sát hỏi mấy đồng nghiệp của Ngô Vân Phong trong xưởng, họ đều5nói lần cuối cùng nhìn thấy Ngô Vân Phong là vào giữa trưa hôm 28 tháng Chạp, sau đó dường như không ai còn gặp lại cậu ta nữa.

Vì thế cảnh sát lại lấy bằng ghi hình giám sát bên ngoài nhà máy, nhưng bọn họ nhanh chóng phát hiện, sáng ngày 28 tháng Chạp, Ngô Vân Phong3đi vào trong xưởng, sau đó không hề có hình ảnh cậu ta đi ra.

Sau đó họ hỏi han công nhân trong xưởng, mọi người đều nói nhà máy này chỉ có một cửa chính, nếu muốn rời khỏi nhà máy, chắc chắn phải đi ra ngoài từ cửa chính này. Nhưng vấn đề bây giờ là bên trong nhà máy lại không có camera giám sát, cho nên về hành tung quỹ đạo cụ thể của Ngô Vân Phong ở trong xưởng thì không thể biết được.

Sau khi tôi nghe chú Lê kể xong, rất chi là nghi ngờ: “Họ cứ như vậy mà khẳng định hiện giờ người còn ở trong xưởng ư? Lỡ như thằng nhóc này trèo tường chạy trốn ở góc nào khác, chúng ta còn vào xưởng tìm mãi chắc? Thế sao mà tìm được người chứ?”

Chú Lê lắc đầu bảo: “Cháu không biết môi trường trong xưởng của họ, cũng không phải như cháu nghĩ vừa liếc qua là thấy hết, có hàng đống giấy thải chồng chất như núi bên trong, nói thẳng ra là một cái xưởng gia công giấy phế thải.”

Nghe chú ấy nói vậy thì tôi đã hiểu, phỏng chừng nhà máy này thu gom giấy phế thải về, sau đó nấu lại lần nữa thành bột giấy để chế tạo giấy, khu xưởng đó chắc chắn là giấy thải chất chồng.

“Nhưng dù vậy, cũng không đến mức khiến một người sống sở sờ đi lạc ở đó chứ!” Tôi nói.

Chú Lệ chỉ chia hai tay ra trả lời: “Tình huống cụ thể chú cũng không biết, trước hết chỉ có đến xem xét kỹ hằng nói, dù sao họ cũng đã trả tiền rồi, đi xem đi! Có thể giúp đỡ tìm được là tốt nhất, rốt cuộc tốt nhất thế này, nhà ai mất người cũng đều không hay.”

Vì thế trưa hôm đó, ba chúng tôi đi đến xưởng làm giấy ở vùng ngoại thành kia. Bởi vì giờ đang ăn Tết, cho nên công nhân trong xưởng đều nghỉ, bởi vậy ông chủ Lưu tự mình tới mở cửa cho chúng tôi.

Dùng cách nói của ông ta là, đây đúng là trời giáng tại hoạ mà! Thử nói một người đang yên đang lành sao nói mất tích là mất tích: Tôi nghe thế bèn hỏi ông ta: “Ông chủ Lưu, ông cảm thấy Ngô Vân Phong này có thể ở đâu được?”

Ông ta nghe thế thì lắc đầu nguẩy nguậy: “Việc này tối nào có biết đâu?! Có điều tôi nghi ngờ... Có thể nào cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở một góc nào đó trong xưởng không, tôi lại nghe nói thằng nhóc đó kêu ca mãi mấy tháng nay là tim khó chịu.”

Tôi nghe thể thì thấy kỳ quái: “Ngô Vân Phong không phải là một cậu trai trẻ sao, đầu ra mà tim không khoẻ thế!”

“Cậu không biết chứ, Ngô Vân Phong này rất béo, mới đầu vào xưởng làm tôi cũng không dám nhận. Tuy nhiên thằng nhóc này béo thì béo, nhưng lại rất nhanh nhạy, còn rất tháo vát, cho nên tôi mới giữ cậu ta lại” Ông chủ Lưu nói xong thì mở một tấm ảnh chụp Ngô Vân Phong trong điện thoại ra cho chúng tôi xem.

Tôi thấy đúng thật là rất béo, vì thế gật đầu với ông ta: “Được! Trước tiên chúng ta cứ vào trong xưởng đi một vòng thử!”

Tiếp đó ông chủ Lưu tự đưa ba chúng tôi vào nhà máy xem xét... Mà khi tôi bước qua cửa nhà máy, lông mày lập tức nhíu lại, nơi này tuyệt đối là một biển giấy phế thải mà! Hơn nữa ở đây giấy gì cũng có, thỉnh thoảng còn có mùi gay mũi truyền tới.

Bảo đây là một bãi rác thì hơi quá, bởi vì toàn bộ chỗ này chỉ có giấy phế thải thuần một màu. Nhưng đồng thời từng đống giấy phế thải này lại mang đầy tính chất đặc biệt của bãi rác, khiến tôi thật sự không thể tập trung suy nghĩ được.

Lúc này chú Lê hỏi tôi có cảm nhận được gì trong đống giấy phế thải chồng chất như núi ở đây hay không? Tôi lắc đầu: “Trước mắt cũng chưa cảm nhận được gì cả, thử đi sâu vào bên trong xem đã” Sau khi nói xong, một mình tôi bước nhanh lên phía trước.

Mà khi chúng tôi dạo hết một vòng quanh nhà máy sáu bảy trăm mét vuông này xong mới phát hiện, căn bản ở đây đều không có cái gì cả, rất sạch sẽ... Ngô Vân Phong hoặc là còn sống, hoặc là hiện giờ thi thể của cậu ta không ở chỗ này.

Lấy được đáp án phủ định từ tôi, chú Lê bèn hỏi ông chủ Lưu: “Cảnh sát đã tìm kiếm ở trong nhà máy rồi à?”

Ông chủ Lưu lắc đầu trả lời: “Họ chỉ đi vào nhìn thử, cũng không tra xét cẩn thận, vì họ cho rằng trước mắt vẫn chưa có chứng cứ cho thấy Ngô Vân Phong đã chết.”

Chú Lê nghe thế thì có vẻ khó hiểu: “Vậy vì sao ông lại nghi ngờ cậu ta đã chết chứ?”

Sắc mặt của ông chủ Lưu hơi ngưng trọng: “Ngô Vân Phong đã ở chỗ tôi làm hơn hai năm, tính cách của cậu ta và tình hình trong nhà chúng tôi đều biết, cậu ta là một đứa con hiếu thảo, không thể nào năm mới không trở về được. Còn nữa là, camera ngoài của chính chỉ quay được hình ảnh cậu ta đi vào nhà máy, nhưng không có hình ảnh cậu ta ra khỏi đấy, nếu cậu ta tan làm bình thường, vậy cũng không thể treo tường đi ra ngoài chứ?”

Tôi nghe xong cũng gật gù: “Hai điểm ông nói đúng là hơi khác thường, video ở ngoài của nhà máy có còn không? Tôi muốn xem thử...”

Ông chủ Lưu vội gật đầu đáp: “Còn còn còn! Các cậu đi tới văn phòng cùng tôi đi”

Sau đó ông ta lấy video giám sát bên ngoài khu xưởng vào ngày 28 tháng Chạp đó ra cho chúng tôi, căn cứ vào video ghi nhận, Ngô Vân Phong và những công nhân khác lục tục đi vào khu xưởng lúc 8 giờ 26 phút sáng, bởi vì thời gian vào làm của bọn họ là 8 giờ 30 sáng, cho nên thời gian này Ngô Vân Phong xuất hiện là rất bình thường.

Tiếp theo ông chủ Lưu tua nhanh video, tua tới khoảng gần đến giữa trưa, thì nhìn thấy có rất nhiều công nhân lác đác đi ra khỏi của nhà máy. Ông chủ Lưu nói cho chúng tôi biết, những công nhân đó đi ra ngoài ăn cơm. Vốn dĩ trong nhà máy của bọn họ có nhà ăn, nhưng bởi vì bác đầu bếp ở nhà ăn về Đông Bắc ăn Tết rồi, cho nên mấy ngày cuối năm nhà ăn không nổi lửa, tất cả mọi người đều đi ra ngoài ăn cơm ở tiệm cơm nhỏ gần đó.

Mấy người chúng tôi tìm đi tìm lại trong đợt công nhân đi ra ngoài ăn cơm này, nhưng đều không phát hiện bóng dáng của Ngô Vân Phong, nói cách khác khoảng thời gian này có lẽ anh ta còn ở trong xưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui